Lệ Tri đưa Lộc Yểu về Cung Chính Ti, sắp xếp cho nàng một phòng giam sạch sẽ.

Lộc Yểu nhìn trái nhìn phải, có vẻ bất an.

“Ngươi yên tâm ở chỗ này chờ, nếu như nghĩ ra việc gì thì lập tức phái người nói cho ta biết.” Lệ Tri nói.

Lộc Yểu đi sát bên người nàng, không muốn tách ra: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta đi Tĩnh Lan Các xem một chút, có lẽ sẽ có manh mối.”

“Khi nào thì trở về?” Lộc Yểu lại hỏi.

“Ta sẽ cố gắng trở về thật sớm.” Lệ Tri hỏi: “Ăn trưa chưa?”

Lộc Yểu lắc đầu, đôi má sưng húp và vệt nước mắt loang lổ trên khuôn mặt khiến nàng giống như một chú nai con bị lạc khỏi mẹ.

“… Ta sẽ cho người mang bữa trưa lên.” Lệ Tri không khỏi nhẹ giọng nói.

Lộc Yểu gật đầu, mở to hai mắt đẫm lệ ngoan ngoãn nhìn Lệ Tri bước ra khỏi phòng giam, sau đó xích cửa lại.

Sau khi Lệ Tri rời đi, Lộc Yểu cẩn thận nhìn xung quanh, đi đến góc phòng giam cuộn mình ngồi xuống.

Nàng ôm gối, mong thời gian trôi mau một chút, để người nữ quan ôn nhu vừa rồi sớm quay trở lại.

Một lúc sau, ngoài hành lang phòng giam đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Lộc Yểu vui mừng khôn xiết, muốn đứng dậy chào đón.

Nhưng một khuôn mặt nghiêm chỉnh lạnh lùng xuất hiện bên ngoài phòng giam, Lộc Yểu sợ hãi và lùi về góc ban đầu.

Cửa bị mở ra.



Lúc Lệ Tri đi ngang qua quan thự Cung Chính Ti, các đồng liêu bên trong đều nhìn nàng với vẻ mặt khác lạ, hiển nhiên họ đã biết chuyện nàng đứng ra bênh vực Lộc Yểu.

Nàng nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp đi thẳng đến Tĩnh Lan Các nơi sự tình phát sinh.

Tĩnh Lan Các yên tĩnh, như thể trong nháy mắt nó đã trở thành một tòa viện bỏ hoang. Lệ Tri đi vào trong nội viện, gọi hai cung nữ của Lộc Yểu ra.

” Các ngươi tên gì?”

Hai cung nữ lần lượt trả lời.

Một cung nữ tên là Xuân Mai, còn cung nữ còn lại là người đã bị Lệ Tri giáo huấn trước đây tên là Xuân Lan.

“Xuân Mai vào phòng trước đi, đóng cửa lại, khi nào gọi tên thì đi ra.” Lệ Tri nói.

Hai cung nữ nhìn nhau, một lúc sau, cung nữ Xuân Mai bước vào phòng.

Chỉ còn lại Lệ Tri và cung nữ Xuân Lan, Lệ Tri hỏi:

“Ngươi biết ta muốn hỏi gì không?”

“… Việc Lộc Thải Nữ nguyền rủa Di Quý Phi?” Xuân Lan thăm dò hỏi.

Lệ Tri nở nụ cười: “Vụ án vừa mới bắt đầu điều tra, ngươi đã biết Lộc Thải Nữ nguyền rủa Di Quý Phi rồi hả?”

“Cái đó không phải đào ra từ trong sân của Lộc Thải Nữ sao…” Xuân Lan nhỏ giọng biện hộ.

“Viện của Lộc Thải Nữ cũng sẽ có những người khác đi vào. Nếu như nói người sống trong Tĩnh Lan Các đã chôn vật đó, vậy Lộc Thải Nữ không phải là người duy nhất sống ở Tĩnh Lan Các.” Lệ Tri nói, “Ta muốn nghe xem ngươi cảm thấy như thế nào về Lộc Thải Nữ.”

Ánh mắt Xuân Lan né tránh: “ Lộc Thải Nữ chọc giận Long Nhan, ngày ngày nhìn thấy Di Quý Phi được sủng ái, nàng đều trốn trong phòng khóc… Nô tỳ cảm thấy, Lộc Thải Nữ ghen ghét Di Quý Phi, cũng không phải là không có khả năng… “

Lệ Tri lại hỏi thêm vài câu, hỏi về việc Lộc Thải Nữ ngoài khóc ra còn làm gì nữa, nhưng nàng ta cái gì cũng không biết. Ngay cả Lộc Thải Nữ có ăn trưa hay không, nàng ta cũng ấp a ấp úng, đem vấn đề đẩy sang người Xuân Mai.

“Có lẽ Xuân Mai đã hầu hạ Thải Nữ ăn rồi…”

Lệ Tri thấy không hỏi ra được gì, liền cho nàng ta vào phòng đổi Xuân Mai ra.

Xuân Mai lớn tuổi hơn Xuân Lan, vừa nhìn đã biết là lão nhân trong nội cung, so với Xuân Lan nhìn qua là có thể biết được ngọn nguồn, thì lòng dạ Xuân Mai lại sâu hơn, nàng ta thi lễ với Lệ Tri mà không để lộ cảm xúc gì.

“Lệ Ti Chính.”

“Xem mức độ mục nát của hình nhân vu cổ, có lẽ nó được chôn cất chưa đầy năm ngày. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Di Quý Phi đã nhận được tin tức và đến điều tra Tĩnh Lan Các. Ngươi nghĩ sao về điều này?” Lệ Tri hỏi.

“Việc này…” Xuân Mai lộ ra do dự.

“Ngươi cứ mạnh dạn nói đi, ở đây chỉ có ta và ngươi, sẽ không có ai biết ngươi nói gì.”

Xuân Mai do dự một chút, nói: “Nô tỳ không dám che giấu sự thật, mấy ngày trước… ước chừng một tháng trước, nô tỳ thỉnh thoảng bị một tiếng động lạ đánh thức.”

Tiếng động lạ gì?”

“Nô tỳ cũng không biết tả thế nào, giống như... giống như là tiếng gọt vật gì đó.”

“Ngươi cảm thấy Lộc Thải Nữ và Di Quý Phi quan hệ thế nào?”

Xuân Mai sửng sốt một chút: “Thải nữ chúng ta luôn đóng cửa không ra ngoài, ngay cả ta và Xuân Lan cũng không quen lắm, huống chi là Di Quý Phi ở Dao Hoa Cung, nô tỳ cũng không tin Thải Nữ sẽ nguyền rủa quý phi.”

Lệ Tri lại hỏi thêm mấy câu, rồi bảo các nàng an phận thủ thường, sau đó rời khỏi Tĩnh Lan Các.

Nàng vừa suy nghĩ về những manh mối mới có được, vừa đi về hướng Cung Chính Ti.

Khi đi ngang qua phòng bếp nhỏ của Cung Chính Ti, Lệ Tri đi vào lấy hộp đựng thức ăn, đựng hai phần cơm trưa.

Nàng đi vào lao ngục của Cung Chính Ti, liền nghe thấy tiếng Lộc Yểu la hét thảm thiết và những tiếng quất roi.

Lệ Tri biến sắc, lập tức lao đến phòng giam Lộc Yểu.

Lộc Yểu bị trói vào cây thập tự giá, chỉ một lúc không thấy mà trên người của nàng ấy đã có hơn mười mấy vết roi nhuốm máu. Lộc Yểu khóc thảm thiết đến khản giọng.

Máu nóng Lệ Tri dồn lên đỉnh đầu.

“Dừng lại!” Lệ Tri không nhịn được hét lớn.

Nữ quan hành hình dừng lại ngạc nhiên.

Ánh mắt của Mã Cung Chính rơi trên người Lệ Tri, vẻ mặt bình tĩnh, không có gì ngạc nhiên khi thấy nàng can thiệp.

Nhìn thấy Lệ Tri xuất hiện, tiếng khóc Lộc Yểu nhỏ lại, giống như tìm được người cọng rơm cứu mạng, tựa hồ cũng không còn thống khổ và sợ hãi nữa, chỉ nhẹ nhàng nức nở.

“ Mã Cung Chính, sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, vì sao phải dụng hình với Lộc Thải Nữ?” Lệ Tri tức giận hỏi.

Đương nhiên là để điều tra rõ ràng.” Mã Cung Chính nói.

“Vụ án vu cổ ở Tĩnh Lan Các đầy nghi vấn, thủ phạm có lẽ là một người khác. Lộc Thải Nữ thân là tần phi hậu cung, tùy tiện tra tấn thật sự không ổn.”

“ Lệ Ti Chính, bổn quan không cần ngươi chỉ đạo ta xử án như thế nào.” Mã Cung Chính lạnh lùng nói.

“Nhưng mà…”

Ta biết Lệ Ti Chính tuổi trẻ khí thịnh, muốn xử lý đại án này để thăng quan tiến chức.” Mã Cung Chính nói: “Trong hậu cung, việc bẩn thỉu gì mà không có? Nhổ củ cải từ trong bùn ra, nếu ngươi Không cẩn thận, nó sẽ văng tung tóe vào người ngươi. Lệ Ti Chính nghé mới sinh không sợ cọp, nhưng hai năm nữa ta sẽ xuất cung, vì vậy ta phải tính toán cho tương lai của mình.”

Lệ Tri sững sờ.

Nàng căn bản chưa kịp bẩm báo kết quả thẩm vấn cho Mã Cung Chính, nhưng Mã Cung Chính dường như biết rằng Lộc Thải Nữ không phải là hung phạm thực sự.

Mã Cung Chính không quan tâm tội phạm thực sự là ai.

Bà chỉ không muốn gây thêm phiền phức, không muốn liên lụy đến các quý nhân, cho nên Di Quý Phi cho rằng ai là phạm nhân, bà ta liền biến người đó thành phạm nhân.

“Lệ Ti Chính, nếu ngươi không có việc gì khác thì đi đi. Trong quan thự không thể  không có người trực.” Mã Cung Chính hạ lệnh trục khách.

Lộc Yểu nghe vậy cả kinh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lên nhìn Lệ Tri cầu khẩn

Lệ Tri trầm mặc một hồi, cúi đầu rời đi.

Sau lưng, lại vang lên tiếng roi cùng tiếng khóc. Tim nàng đau như bị đao cắt, nhưng nàng không quay đầu lại.

Lệ Tri bước ra khỏi Cung Chính Ti, đầu nặng trĩu, tiếng khóc non nớt của Lộc Yểu vẫn còn vang vọng bên tai nàng.

Nàng ấy chỉ mới mười hai, mười ba tuổi.

Khi Lệ Từ Ân mười hai mười ba tuổi, mặc dù Lệ Gia bị phá hủy, nhưng ít nhất còn có một huynh trưởng làm bạn, còn có nàng ở bên che chở chỉ dẫn. Chính nàng lúc mười hai mười ba tuổi, nàng vẫn đang đắm chìm trong sự an ổn giả tạo mà không biết rằng song sinh tỷ muội của nàng đã rơi vào tay ác ma.

Lộc Yểu mười hai mười ba tuổi, bởi vì cái chỉ tay của nàng, liền phải rời khỏi yêu thương của phụ mẫu, rời khỏi nơi ở quen thuộc, đi tha hương, lạc vào Hoàng Thành lạnh lẽo.

Tại sao một tiểu cô nương không dám bước ra khỏi cửa viện, lúc khóc chỉ có thể đóng cửa lại, lén lút khóc ở nơi không ai nhìn thấy, lại có thể sử dụng vu cổ để nguyền rủa Di Quý Phi quyền thế trong cung?

Bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể nhìn thấy sự oan uổng, nhưng ngoại trừ nàng, không ai muốn trả lại sự trong sạch cho Lộc Yểu.

Đối với người đã chọc giận Long Nhan, tương lai mù mịt, chẳng khác nào một con bọ dưới chân, chỉ có chết và chết.

Ngày mai ánh sáng mặt trời vẫn mọc như cũ, Hoàng Đế vẫn sủng ái Di Quý Phi, trong cung chỉ bớt đi một Lộc Yểu, không có gì thay đổi.

Lệ Tri biết rằng chỉ có nàng mới có thể thay đổi.

Nếu nàng thấy chết mà không cứu Lộc Yểu, nàng sẽ biến thành một người khác.

Sẽ giống một người như Xuân Lan cô cô, Lệ Tấn Chi, Lệ Kiều Niên.

Những gì nàng đã phấn đấu và kiên trì sẽ trở thành một sự chê cười.

Nàng từ bỏ tất cả những gì mình có từ khi sinh ra, để không trở thành một kẻ lãnh khốc vô tình, không từ thủ đoạn.

Nàng không muốn nhìn thấy bất cứ ai phải chịu nỗi thống khổ và sự tuyệt vọng mà những người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng đã phải chịu.

Nàng nhất định phải bảo vệ những nữ tử yếu đuối như song sinh tỷ muội của nàng, để họ không phải rơi vào tuyệt lộ. Nếu như ngay cả điều này cũng không làm được…

Vậy nàng sống có ý nghĩa gì?



Trong Tử Vi Cung, không khí ấm áp như mùa xuân, than lụa đỏ tươi tỏa nhiệt trong chậu.

Tạ Thận Tòng đang ở trên long sàng vẽ tranh, tập trung tinh thần, hết sức chăm chú.

Không biết sau bao lâu, tay cầm bút của hắn mỏi nhừ, hắn dừng bút, ngước mắt lên thì cung nhân bên cạnh sẽ đưa lên cho hắn một tách trà nóng nhiệt độ vừa phải.

Vì để cho hắn lúc nào cũng có thể uống được một ngụm trà nóng này, đã có rất nhiều chén đại hồng bào đáng giá ngàn vàng phải đổ đi vô ích.

Sau khi Tạ Thận Tòng uống trà, Cao Thiện bước tới và thì thầm vài lời với hắn.

“Ồ?” Tạ Thận Tòng lộ ra vẻ kinh ngạc, “Để nàng vào đi.”

Một lúc sau, Lệ Tri bước vào với đôi mắt buông xuống.

Tạ Thận Tòng ngồi trên giường La Hán, nhàn nhã nhìn Lệ Tri.

Phải công nhận rằng dù đã qua độ tuổi đẹp nhất nhưng Lệ Tri vẫn rất đẹp, vẻ đẹp này hiếm có trên đời.

Đẹp thì có đẹp, nhưng quá ngay thẳng, không bằng muội muội.

Suy nghĩ của Tạ Thận Tòng bay xa, khi hắn định thần lại, hắn mới phát hiện Lệ Tri đã duy trì tư thế hành lễ này được một lúc rồi.

“Miễn lễ.” Hắn nói, “Ngươi cũng biết, trẫm bình thường đều không thèm để ý việc của nô tài, huống chi là gặp riêng.”

“Nô tỳ cảm tạ hoàng thượng khai ân.” Lệ Tri nói.

Tạ Thận Tòng dựa vào giường La Hán, nhẹ nhàng nâng tay phải lên: “Nói đi, ngươi gặp phải phiền toái gì?”

Lệ Tri ngẩng đầu lên, vừa định nói chuyện, thì ánh mắt đã rơi vào bức họa trước án thư của Tạ Thận Tòng, cổ họng giống như bị cái gì chặn lại, lời muốn nói trong nháy mắt liền biến mất tăm.

Trên trang giấy trắng như tuyết là hình ảnh một tiểu cô nương mũm mĩm trắng như búp sen trên long sàng, tấm sa tanh đỏ như máu quấn quanh người nàng, che đi bộ ngực còn chưa trổ mã hoàn toàn của nàng. Gương mặt thiếu nữ còn chưa nẩy nở lại học người lớn tạo dáng quyến rũ, mị nhãn như tơ.

Nàng lập tức nhìn đi chỗ khác như thể bị bỏng, thậm chí không dám nhìn xem trên long sàng có một thiếu nữ như vậy hay không.

Qua khóe mắt liếc nhìn, nàng bắt gặp một đôi giày thêu nhỏ trước long sàng.

Khoảng cách gần như vậy, mặc dù nàng không có vũ khí, nhưng nàng chắc chắn mình có thể cắn một cái vào cổ Tạ Thận Tòng, cũng chắc chắn rằng hận ý của nàng đủ để cắn đứt cổ họng của hắn. Nhưng nếu như Tạ Thận Tòng chết ở chỗ này, chân tướng về tỷ muội song sinh của nàng sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi dưới thi thể tanh tưởi của Tạ Thận Tòng. Tạ Thận Tòng vẫn sẽ được vạn dân tế điện, sẽ không có bất kỳ ai biết được tội ác cầm thú mà hắn đã gây ra.

“Nô tỳ…” Cô nuốt ngụm nước bọt có máu trong miệng, gằn từng chữ một nói: “ Nô tỳ hy vọng có thể phụ trách điều tra vụ án vu cổ ở Tĩnh Lan Các.”

“Ngươi và Lộc Thải Nữ từng có giao hảo?”

“Vốn không quen biết.”

“Vậy thì tại sao?” Tạ Thận Tòng có chút hứng thú hỏi: “Ngươi cũng biết, một khi trẫm ra mặt cho Lộc Thải Nữ, sự tình sẽ càng thêm phức tạp. Từ nay về sau, ngươi và Lộc Thải Nữ sẽ trở thành cái gai trong mắt của Di Quý Phi, như vậy cũng được sao?”

“Là địch nhân của Di Quý Phi, nô tỳ vốn không muốn.” Lệ Tri nói, “Nhưng hoàng thượng hạ lệnh cho nô tỳ làm Ti Chính ở Cung Chính Ti, nô tỳ muốn làm tròn chức trách của mình, dốc sức điều tra rõ nghi án này.”

Tạ Thận Tòng cười, từ chối cho ý kiến.

“Ngươi là từ trên người Lộc Thải Nữ thấy được muội muội của ngươi.” Hắn nói trúng tim đen.

“…”

“Lệ Hạ băng huyết chết không phải là ý của trẫm.” Hắn nói: “Nếu trẫm biết nàng mang thai hài tử của trẫm, thì cho dù tất cả các quan viên đều phản đối, trẫm cũng sẽ nạp nàng vào cung. Nàng chưa bao giờ nói việc mang thai với trẫm.”

Lệ Tri cúi đầu không nói gì, mùi máu tanh trong miệng càng ngày càng nồng đậm.

“ Trẫm hổ thẹn với muội muội của ngươi.” Hắn thở dài, nói: “ Trẫm sẽ bù đắp trên người của ngươi.”

Trước khi Lệ Tri lên tiếng, hắn đã nói:

“Trẫm sẽ đáp ứng yêu khẩn cầu của ngươi. Án vu cổ của Lộc Thải Nữ sẽ do ngươi xử lý.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play