Ánh chiều tà bao phủ cả bầu trời, khi mặt trời lặn giữa những đám mây và chuyển sang màu đỏ, một chiếc xe ngựa trên đường từ từ rời khỏi Chu phủ chạy về phía hoàng hôn mông lung.

Trong xe ngựa, Tạ Lan Tư và Lệ Tri ngồi đối diện nhau.

“Mặc dù ta không biết Chu Tĩnh khi hắn còn sống, nhưng ta nghĩ hắn hẳn là một người thiên chân khả ái.” Lệ Tri nói.

Tạ Lan Tư bất ngờ nhíu mày.

Lệ Tri nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây với người Chu gia. Chu Tĩnh đúng là một người ngốc, nhưng hắn dường như không khiến người ta chán ghét.

“Chu Hải Thanh có hai nhi tử, đích xuất chính là Chu Tĩnh, thứ xuất là tiểu nhi tử Chu Phùng. Sau khi Chu Tĩnh chết, gia sản khổng lồ như vậy đều sẽ do một mình Chu Phùng thừa kế. Từ trên lợi ích mà nói, Chu Phùng có đủ động cơ để giết Chu Tĩnh. Nhưng khi ta nói chuyện với hắn, hắn lại có biểu hiện hết sức phức tạp về cái chết của Chu Tĩnh.

Một canh giờ trước, Lệ Tri rời Tạ Lan Tư và đến gặp Chu Phùng đang mặc tang phục trong linh đường.

Nàng không ngốc đến mức trực tiếp hỏi về mối quan hệ giữa hai huynh đệ, sau khi ân cần thăm hỏi, nàng chớp mắt một cái, nước mắt liền đọng lại nơi hốc mắt, khiến Chu Phùng giật mình.

Lệ Tri có bí quyết của riêng mình để kéo gần quan hệ.

Dù thay đổi thế nào thì bản chất vẫn không thay đổi, chỉ cần tìm điểm giống nhau là được.

Nàng và Chu Phùng cũng có điểm giống nhau.

Ai không có ca ca chết?

“…Chu công tử không cần phải lo lắng, ta chỉ là tức cảnh sinh tình, nhớ tới huynh trưởng mất sớm của ta mà thôi.” Lệ Tri ra vẻ kiên cường kiềm chế nước mắt.

Thông qua việc cùng có huynh trưởng đã mất, Lệ Tri thuận lợi kết giao với Chu Phùng

“Nói không bỏ được là nói dối, nhưng có thể thấy được, hắn không có sát tâm với huynh trưởng ngốc của mình, thậm chí sau khi Chu Tĩnh chết, hắn còn có chút thương tiếc.” Cảm giác Chu Phùng mang lại cho nàng là hết sức bình thường, nhưng lại có một người khiến nàng có ấn tượng rất sâu, “Khi ta đang nói chuyện với Chu Phùng, thê tử hắn cũng ở bên cạnh. Ta cố ý nói chuyện với nàng ta, nhưng nàng ta cao cao tại thượng không thèm để ý đến ta. Đối với cái chết của Chu Tĩnh, nàng ta cũng không đau buồn, ngược lại còn có chút mừng thầm. Như ta đã nói, sau khi Chu Tĩnh chết, Chu Phùng là người thừa kế toàn bộ gia sản, vì vậy nàng ta vui mừng cũng là điều hợp lý.”

“Thê tử của Chu Phùng họ Liễu, là thứ nữ của Liễu Quốc Công Phủ. Nàng được gả qua sau Bạch Tú Tú.” Tạ Lan Tư nói, “Ban đầu Chu Hải Thanh cũng muốn thú nữ nhi của một quan lại cho Chu Tĩnh, nhưng sau khi thất bại, hắn đã quyết định thú nữ nhi của thương hộ Bạch Gia.”

“Có nhiều người lui đến gặp mặt Chu Hải Thanh, nên ta không tìm thấy cơ hội để nói chuyện với hắn.” Lệ Tri tiếp tục, “Nhưng ta đã tìm được nha hoàn hồi môn Ngân Hoàn của Bạch Tú Tú, sau khi Chu Tĩnh chết, nàng bị phân đi quét dọn ở thiên phòng.”

Một con chim sẻ nhỏ bất ngờ bay tới đậu trên cửa sổ xe ngựa.

Sự chú ý của Lệ Tri bị con chim sẻ có cái bụng tròn vo thu hút, nàng nhìn Tạ Lan Tư vươn tay nhặt một quả nho khô trên bàn trà cho nó ăn.

Chim sẻ vậy mà không sợ Tạ Lan Tư đến gần, cái mỏ nhỏ nhắn của nó ngậm lấy quả nho khô rồi dang rộng đôi cánh bay về phía bầu trời xanh.

Sau khi nhìn con chim sẻ bay đi, Tạ Lan Tư mới hỏi:

“Nha hoàn hồi môn của nàng ta đã nói gì?”

Lệ Tri phục hồi tinh thần lại, nói tiếp:

“Nàng ấy không tin Bạch Tú Tú đã giết Chu Tĩnh.”

“Lý do là gì?”

“Chu Tĩnh đối xử với Bạch Tú Tú như người thân, mặc dù giữa họ không có tình ý nam nữ, nhưng họ lại có tình huynh muội. Bạch Tú Tú trời sinh tính tình hướng nội, sau khi nàng gả vào Chu phủ, nàng chỉ thân quen với Chu Tĩnh, căn bản không thể có tư tình với người khác, về điểm này, Ngân Hoàn đã nói một cách chém đinh chặt sắt.”

“Bạch Tú Tú chỉ là người chịu tội thay.” Tạ Lan Tư nói, “Hung thủ thật sự vẫn còn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật.”

“Ta còn nghe được một số lời đồn đãi.” Lệ Tri nói, “Bọn hạ nhân nói, cảm tình của Chu Hải Thanh và Chu Tĩnh rất tốt. Mặc dù Chu Tĩnh là một kẻ ngốc, nhưng hắn chưa bao giờ ghét bỏ Chu Tĩnh. Thay vào đó, hắn còn cảm thấy đau lòng. Mỗi khi thời tiết tốt, Chu Hải Thanh sẽ đưa Chu Tĩnh ra hậu hoa viên để đọc sách và tập viết. Điều duy nhất khiến hắn phiền muộn chính là Chu Tĩnh một mực không chịu viên phòng với thê tử, dù đã thử nhiều biện pháp nhưng đều vô ích. Chu Tĩnh mãi cũng không thông suốt. Vì vậy, trong đám hạ nhân, cũng có những lời nói không tốt.”

“Đối với mối quan hệ giữa Chu Tĩnh và Chu Phùng, Bọn hạ nhân cũng nghĩ rằng hai người mặc dù không phải là huynh đệ thân thiết, nhưng ít nhất họ không có mâu thuẫn gì. Khi Chu Phùng đi công cán trở về, hắn còn có thể mang một ít đồ chơi ly kỳ về cho người huynh trưởng chưa bao giờ ra khỏi phủ này.”

Tạ Lan Tư im lặng lắng nghe, không nói ra những gì hắn nghĩ.

“Ta không có nhiều thời gian, chỉ hỏi được mấy chuyện này thôi.” Lệ Tri nói: “ A Lý có nghĩ ra cái gì không?”

“Nàng nói, Chu Hải Thanh thường xuyên dẫn Chu Tĩnh ra hậu hoa viên đọc sách tập viết?”

” Không sai.”

Tạ Lan Tư nở nụ cười: “Chu phủ này thật đúng là phụ từ tử ái, huynh hữu đệ cung.”

“Ta không hiểu.”

“Trở về vừa ăn vừa nói.”



Vào đêm đông chí, mọi gia đình đều mang ra những món ăn ngon nhất.

Lệ Trạch hôm nay vô cùng náo nhiệt, một chiếc bàn tròn lớn đã ngồi đầy người, một cái nồi lẩu ba chân bằng đồng được đặt ở giữa bàn tròn, từng làn hơi nóng bốc lên từ trong nồi nước đang sôi sùng sục. Trên bàn đầy rau và nấm tươi, thịt thỏ, thịt dê, thịt nai được thái thành những lát mỏng.

Lệ Tượng Thăng vùi đầu vào ăn, Lệ Từ Ân đang đun một nồi lẩu với lê…thử nghiệm một cách ăn mới, Hắc Hỏa đang cầu khấn với ngọn lửa than dưới đáy nồi… Lệ Tri thậm chí còn không biết hắn đang khấn vị thần nào. Gia Tuệ và Gia Hòa đang thảo luận về giá rau ngày hôm nay.

Mỗi người đều đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nhưng họ vẫn là một chỉnh thể.

Lệ Tri và Tạ Lan Tư ngồi cạnh nhau, Lệ Tri nhìn hắn tùy tiện thêm gia vị vào bát của mình, như thể hắn muốn thử nghiệm một cách ăn mới giống như Lệ Từ Ân.

Lúc này, nàng mới tin rằng hắn chưa từng ăn lẩu dê.

Lệ Tri dừng đôi bàn tay đang lộn xộn của hắn lại, trong bát thức ăn hầu như toàn là gia vị, nàng đành phải dùng một cái chén nhỏ khác để pha nước chấm cho hắn.

“Lẩu ăn vào ngày đông chí chú trọng đến độ tươi của nguyên liệu. Cho nên nước chấm không thể ác đi vị đặc chưng của nguyên liệu, chỉ cần thứ gì đó thanh nhẹ là được.” Lệ Tri mỉm cười, đặt chén nước chấm trở lại trước mặt Tạ Lan Tư.

Tạ Lan Tư nhìn xuống bàn, gắp một miếng thịt thỏ cho vào nồi.

Thịt thỏ vốn được thái rất mỏng, chỉ cần trụng nhanh qua nước sôi, nhưng Tạ Lan Tư là người mới, ánh mắt dán chặt vào thịt thỏ trong nồi, không biết phải trụng trong bao lâu.

Dưới sự thúc giục của Lệ Tri, Tạ Lan Tư mới lấy thịt thỏ ra.

Lệ Tri thấy hắn như vậy nhịn không được cười lên.

Tạ Lan Tư cho thịt thỏ vào chén nước chấm rồi bỏ vào miệng, dưới ánh mắt chờ đợi của Lệ Tri, hắn chậm rãi gật đầu.

“Không tồi.”

Đối với Tạ Lan Tư mà nói, thì đây là một đánh giá cực kỳ cao.

Một lúc sau, đĩa thịt trước mặt hắn đã cạn sạch.

Tạ Lan Tư đặt chiếc đũa dài xuống, vẻ mặt như đã no rồi. Lúc này, Lệ Tri mới hỏi vấn đề mà nàng vẫn chưa hiểu: “Bây giờ chúng ta có thể nói về vụ án được không? Cuối cùng thì hung thủ là ai?”

“ Hung thủ là ai, không quan trọng.” Tạ Lan Tư khẽ mỉm cười, “Quan trọng là… Hoàng Đế muốn ai là hung thủ.”

“Ý của ngài là…”

“Tranh đoạt giữa Kính Vương và Phượng Vương đã giằng co trong hai năm qua, nhưng loại giằng co này gần đây đã bắt đầu tan rã. Phe Kính Vương do Tạ Kính Đàn đứng đầu chiếm thế thượng phong trong triều đình. Hoàng đế đưa ta vào Đại Lý Tự. Chỉ có hai loại khả năng.” Tạ Lan Tư chậm rãi nói, “Lên thuyền của Tạ Kính Đàn, hoặc là, đục một cái lỗ trên thuyền của hắn.”

Lệ Tri lập tức nhớ tới một chuyện, Kính Vương tuy có tiếng là hiền vương, nhưng chân chính được hoàng đế sủng ái lại là Phượng Vương Tạ Phượng Thiều. Đây là sự thật không thể nghi ngờ.

Trong vụ án sát phu này, phụ tá đắc lực của Kính Vương, Lễ bộ Thượng thư đã nhúng tay vào.

Nếu Đế tâm đúng như Tạ Lan Tư suy đoán, thì hung phạm thực sự là ai không quan trọng, việc bọn họ phải làm là lật ngược bản án cho Bạch Tú Tú, đem Lễ bộ Thượng thư và Đại Lý Tự khanh lôi xuống ngựa.

“Ta muốn biết hung phạm là ai.” Lệ Tri nói.

“Ngay cả khi nó chỉ làm tăng thêm áy náy, nàng vẫn muốn biết sao?”

Lệ Tri kiên quyết gật đầu.

Ánh mắt của Tạ Lan Tư rơi trên khuôn mặt nàng, trong đó chứa một tia ôn nhu khó có thể nhận ra.

Hắn cười nói: “Chúc mừng nàng, nàng không cần áy náy, bởi vì thứ chúng ta muốn trừng trị, xác thực là hung thủ chân chính.”

Lệ Tri sửng sốt.



Trăng đêm lạnh giá, trắng tinh như tuyết.

Vào đêm đông chí, ngày mà lẽ ra cả gia đình phải đoàn viên. Hai gã cai ngục Đại Lý Tự ngồi uống rượu trên chiếc bàn gỗ cũ xập xệ, phàn nàn đông chí mà không được về.

Có tiếng bước chân vang lên, Tạ Lan Tư xuất hiện khiến hai người vội vàng hấp tấp đứng dậy, che giấu bình rượu nhỏ trên bàn.

“Thiếu Khanh đại nhân!”

” Đại nhân!”

Tạ Lan Tư ôn hòa mỉm cười: “Vất vả các ngươi, Đông chí vẫn phải làm việc. Không cần quản ta, ta có một số câu hỏi muốn hỏi nghi phạm.”

“Đại nhân là muốn thẩm vấn sao?” Một gã cai ngục ân cần nói: “Là tên nghi phạm nào? Thuộc hạ sẽ đưa hắn đến đây!”

“Bạch Tú Tú và giáo thư tiên sinh trong vụ án sát phu ở Chu phủ.”

Tạ Lan Tư vừa dứt lời, hai tên cai ngục vừa rồi còn rất phối hợp lộ ra vẻ mặt khó xử.

” Nhưng….chuyện này…”

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Hai nghi phạm trong vụ án sát phu đều đã bị kết án tử hình, Đại Lý Tự khanh đã đặc biệt căn dặn, trừ hắn ra không ai được phép thẩm vấn hai người này.

“Ta không phải thẩm vấn, chỉ là hỏi tại chỗ vài câu. Nếu như trong lòng các ngươi có nghi kỵ, các ngươi có thể báo cho Đại Lý Tự khanh một tiếng rằng ta đã đến ngục giam Đại Lý Tự, ta sẽ gánh chịu hết thảy hậu quả.”

Tạ Lan Tư không dùng khí thế để áp đảo người khác, nhưng ánh mắt của hắn lại khiến người ta tin phục. Hai tên cai ngục cảm thấy nhẹ nhõm và đồng ý cho Tạ Lan Tư vào thẩm vấn.

Một tên cai ngục đi thông báo cho Đại Lý Tự khanh, tên còn lại thì dẫn đường đến phòng giam Bạch Tú Tú và giáo thư tiên sinh, Tạ Lan Tư biết thời gian của hắn không còn nhiều nữa.

Hắn gặp giáo thư tiên sinh trước.

Giáo thư tiên sinh mặc áo vải bê bết máu nằm co ro trốn vào góc phòng giam, khi thấy có người đến thì nét mặt đầy sợ hãi và bất an, người không ngừng run rẩy.

“Ngươi…”

Tạ Lan Tư chưa kịp nói hết câu, giáo thư tiên sinh tựa như bị dọa cho hốt hoảng, không ngừng lặp lại:

“Ta nhận…ta nhận…”

“Ngươi nhận cái gì?” Tạ Lan Tư hỏi.

” Ta nhận…ta có tư tình với đại thiếu nãi nãi Chu phủ, nàng…là nàng câu dẫn ta trước.”

“Ai đã giết Đại Thiếu Gia Chu Tĩnh?”

“Là nàng! Nàng giết! ….” Giáo thư tiên sinh hồn phi phách tán, vội vàng nói, “Bạch Tú Tú nhiều lần nói với ta, nếu Chu Tĩnh chết thì tốt rồi. Sau đó, Chu Tĩnh thật sự chết!”

“Tại sao các ngươi có cơ hội sinh ra tình cảm bất chính?”

“Là nàng đến tìm ta học viết! Nàng câu dẫn ta! Nàng giết người! Ta không làm gì cả…” Sắc mặt giáo thư tiên sinh tái nhợt, ánh mắt mông lung, không biết đang nhìn vật gì nói chuyện.

Mặc dù tinh thần có vẻ không bình thường, nhưng lời nói thì lại rất rõ ràng.

Đối với việc này Tạ Lan Tư đã đoán được từ trước, mục đích thực sự của hắn vốn không phải là giáo thư tiên sinh này.

“Đi thôi, đi gặp Bạch Tú Tú.” Tạ Lan Tư xoay người, nhẹ giọng nói.

Cai ngục dẫn hắn đến phòng giam của Bạch Tú Tú, nơi này nồng nặc mùi máu.

Tình huống của Bạch Tú Tú nhìn qua còn thê thảm hơn giáo thư tiên sinh gấp trăm lần, nàng ta nằm vật trên đất không ra hình người. Bạch Tú Tú vừa mới gả vào Chu phủ năm ngoái, bây giờ mới mười bảy, mười tám tuổi, nhưng người nằm trên đất kia thật sự nhìn không ra bộ dáng của thiếu nữ, nàng ta giống như một con cá sắp chết bị cạo sạch vảy, máu từ vảy bắn tung tóe khắp nơi, như thể muốn bao phủ lấy thân thể của nàng.

” Bạch Tú Tú?”

“Con cá” di chuyển, như thể nó muốn rút lui về một nơi mà không ai có thể với tới.

Đáng tiếc, làm gì có nơi nào như thế tồn tại.

“Mở cửa phòng giam,” Tạ Lan Tư nói.

” A? Cái này…”

“Mở ra!” Tạ Lan Tư nói.

Thanh âm rất nhẹ, nhưng không cho chối từ.

Lính canh ngục bị một cỗ uy nghiêm khó tả thúc đẩy, liền mở cửa phòng giam.

Tạ Lan Tư bước vào phòng giam đẫm máu và ngồi xổm xuống trước cơ thể bê bết máu của Bạch Tú Tú.

“Bạch Tú Tú, ngươi có điều gì muốn nói về cái chết của Chu Tĩnh không?”

Bạch Tú Tú khó khăn quay đầu lại, vết bầm tím sưng tấy đến mức nàng không thể mở mắt hoàn toàn, chỉ có thể dùng một nửa con ngươi của nàng nhìn Tạ Lan Tư, nàng chậm rãi rơi nước mắt, dường như nàng muốn nói chuyện, đôi môi nứt nẻ mở ra rồi đóng lại, nhưng những gì phát ra lại là tiếng thở đứt quãng không rõ ràng.

” Quận Vương điện hạ!”

Một tiếng hét giận dữ cắt ngang câu hỏi của Tạ Lan Tư.

Đại Lý Tự khanh tức giận bước vào với khí thế to lớn. Hắn liếc nhìn tên cai ngục đứng ngoài cửa ngục, và nhìn Tạ Lan Tư với vẻ mặt khó coi.

“Quận Vương điện hạ, ngươi là không coi Đại Lý Tự khanh ta ra gì đúng không?”

“Ồ? Tại sao Vưu đại nhân lại nói như vậy?” Tạ Lan Tư bình tĩnh đáp lại với một nụ cười.

“Vụ án này liên quan đến quan viên nhị phẩm trong triều, sự việc trọng đại. Trong Đại Lý Tự chỉ có bổn quan mới có quyền thẩm vấn nghi phạm. Hơn nữa, vụ án này đã được khép lại. Ngươi lại đến phúc thẩm phạm nhân là có dụng ý gì? Chẳng lẽ cho rằng Đại Lý Tự ta phá án bất công sao?”

“Vưu đại nhân quá lo lắng.” Tạ Lan Tư cười nói, “ Bổn vương mới đến, đối với sự tình phá án không hiểu nhiều lắm, cho nên mới nghĩ đến việc tới đây xác minh thêm mấy vụ án, tích lũy chút kinh nghiệm.”

Vương đối với quan, đương nhiên là Vương thắng.

Vưu Nhất Quế tắc nghẹn, không dám tự xưng “Bổn quan” nữa.

“Nếu Quận Vương muốn học cách phá án, có thể thỉnh giáo đồng liêu. Chỉ là ngục thất ở Đại Lý Tự toàn tội phạm hung ác, không thích hợp để Quận Vương tự học.”

“Vưu đại nhân nói đúng. Lễ Đông chí mà ta lại làm phiền đại nhân rồi.”

Thấy Tạ Lan Tư nhượng bộ, Vưu Nhất Quế cũng thả lỏng ngữ khí.

” Quận Vương khách khí.”

Tạ Lan Tư quay người rời đi, cũng không lưu luyến.

Sau khi người rời đi rồi, Vưu Nhất Quế mới lạnh mặt xuống, chất vấn tên cai ngục vừa mở cửa phòng giam.

“Ngươi có nghe bọn hắn nói gì không?”

“Không có nói gì…” Lính canh ngục mờ mịt trả lời, “Giáo thư tiên sinh thú nhận có gian tình, nhưng không thừa nhận giết người. Bạch Tú Tú không có nói cái gì, nàng giống như bây giờ, đều không nói được gì.”

Vưu Nhất Quế nhìn Bạch Tú Tú đang nằm co quắp trên mặt đất liền tin những lời cai ngục nói.

“Trước khi hành quyết, hãy giám sát chặt chẽ hai người này. Hãy nhớ rằng, không ai được phép thẩm vấn bọn chúng ngoại trừ ta!” Vưu Nhất Quế uy hiếp lần nữa.

Hai tên cai ngục gật đầu xác nhận.

Bên kia, Tạ Lan Tư đi ra khỏi nhà lao của Đại Lý Tự, hắn quay đầu lại nhìn lao ngục trong bóng đêm, khóe miệng nở một nụ cười.

Hắn lên xe ngựa đang đợi bên ngoài, để phu xe đi một vòng, rũ bỏ những cái đuôi do Vưu Nhất Quế phái đến, sau đó dừng lại bên ngoài một góc cổng Chu phủ.

Một người với vẻ mặt lo lắng đã chờ sẵn ở đó.

Quả Đào nho nhã lễ độ mời Ngân Hoàn lên xe ngựa.

“Ngươi là ai? Tại sao lại đưa ta ra ngoài? Ngươi có quan hệ gì với tiểu thư?” Ngân Hoàn vừa lên xe ngựa, liền liên tục phát  ra các câu hỏi.

“Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết ta có thể giúp ngươi cứu người ngươi muốn cứu.”

Tạ Lan Tư mỉm cười và đưa ra một thứ gì đó được bọc trong chiếc khăn tay qua.

“Hãy quyết định, thời gian của ngươi, không nhiều lắm.”

Ngân Hoàn mở chiếc khăn tay ra, mắt trừng to.

Trong chiếc khăn tay trắng là đôi khuyên tai dính máu của Bạch Tú Tú.

Mọi thứ đã sẵn sàng, trò hay, nên lên sân khấu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play