Đánh bại hai mươi vạn người, quét sạch một vạn kẻ thù, một lần nữa đánh đuổi phản quân chạy về cảnh nội Dực Châu.

Thật không thể tưởng tượng nổi một nghìn năm trăm người có thể làm được điều này.

Nhưng mà, dẫn đầu bọn họ là Tạ Lan Tư, là nhi tử của phế Thái Tử, mọi thứ dường như đều trở nên hợp lý.

Dân chúng vây xem không rõ nội tình, nhưng họ biết mối uy hiếp đối với Minh Nguyệt Tháp đã được giải trừ, họ không cần phải sống trong sợ hãi nữa, trong nhất thời tiếng hoan hô rung trời.

Có người lao tới, tìm kiếm người thân và bằng hữu của mình trong số một nghìn năm trăm người, cũng có người chạy về nhà, lấy trứng hoặc hoa ra để tặng cho các binh sĩ.

Trước đại đạo đông đúc, huynh muội Mặc Kỳ hào hứng vây quanh phu thê Mặc Kỳ Lăng đang tràn đầy khiếp sợ. Trước mặt Tạ Lan Tư và Lệ Tri là Dư Kính Dung đang trợn mắt há hốc mồm. Hắn không nói được lời nào khi nghe Tạ Lan Tư thuật lại kế hoạch trước sau và kết quả cuối cùng.

Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn sự tình, sau khi sự rung động qua đi, mọi người đều yên lặng, họ cần tập trung để tiêu hóa hết những gì vừa nghe. Chỉ có Phó Đô hộ Lương Dự, mặt đỏ bừng như một miếng gan lợn, thở hổn hển nói:

“Tạ Lan Tư, ngươi thật to gan. Ngươi vi phạm quân lệnh, tự ý điều động quân đội, giả truyền quân lệnh… Ngươi thật cho rằng ngươi là tông nhân, cho nên ta không dám động đến ngươi?”

Giọng nói lạnh lùng và tức giận của Lương Dự không phù hợp với bầu không khí xung quanh, giống như một tia sét giữa trời nắng, khiến mọi người đều hướng mắt nhìn hắn. Dân chúng đang ăn mừng chiến thắng này đều dừng lại.

Dư Kính Dung muốn hòa giải, nhưng sở dĩ hắn không suôn sẻ trong quan trường là do hắn là người ngay thẳng không giỏi ăn nói, bây giờ muốn hắn đứng ra khuyên giải thật sự là làm khó hắn.

Hắn tự cho là hòa giải, nhưng thật ra là đổ thêm dầu vào lửa.

“Lương đại nhân, điện hạ cũng là muốn giải cứu Minh Nguyệt Tháp, dù sao thành đã bị vây ba ngày, quân nghị lại không nghĩ ra biện pháp nào, người trong thành đều hoảng sợ. Lần này Dực Vương đã sớm có chuẩn bị để tạo phản, hơn nữa còn điều động hai mươi vạn đại quân, tuy rằng lời cầu cứu của Minh Nguyệt Tháp đã được gửi tới triều đình, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, nếu Điện Hạ có thể đẩy lui được quân địch, thì có thể được coi như là cứu vạn dân khỏi nước sôi lửa bỏng.”

“Ý của ngươi là, thành Minh Nguyệt Tháp bị vây là do ta vô năng?!” Lương Dự thẹn quá hoá giận, sắc mặt càng thêm đỏ bừng, “Thành Minh Nguyệt Tháp có bốn cửa lớn, hai mươi tư tòa thành lâu, lầu quan sát vô số, đừng nói là ba ngày, dù cho có bị bao vây ba mươi ngày, phản quân cũng không có khả năng công thành vào đây!”

“Nhưng lương thực trong thành cũng không đủ ba…..”

“Câm miệng!” Lương Dự tức giận quát, “Ngươi vì Tạ Lan Tư mà cưỡng từ đoạt lý, chẳng lẽ cũng là đồng lõa của hắn?!”

“Ngươi….!”

Thấy tình hình ngày càng bế tắc, Mặc Kỳ gia chủ đã tìm được bốn đứa con của mình nên tỉnh táo hơn, hắn liền đảm nhận vai trò hòa giải:

“Được rồi, được rồi, đây là chuyện tốt, trước hết chúng ta để cho lão bách tính vui vẻ một ngày được không?”

“Các ngươi câm miệng!” Lương Dự phẫn nộ quát, “Để Điện Hạ tự nói!”

Vào lúc này, Lệ Tri lặng lẽ đứng sau lưng Tạ Lan Tư, để tránh nước bọt của Lương Dự bay vào người nàng.

Nhờ trận chiến này, Tạ Lan Tư đã gây được tiếng vang lớn, thành công trong tương lai của hắn như ván đã đóng thuyền. Hắn dùng một nghìn năm trăm người để làm được điều mà Lương Dự với mười vạn người không thể làm được.

Người sáng suốt đều biết, đại cục đã định.

Đợi đến khi quân báo mới nhất được đưa đến Kinh Đô, tên ngu dốt Lương Dự này mà không bị tội danh gì thì chính là gặp may.

Bây giờ hắn ồn ào như vầy, chẳng qua là đang vùng vẫy trước cái chết mà thôi.

Tất cả mọi người, vì chiến thắng này mà đều đứng sau lưng Tạ Lan Tư.

“Binh lâm thành hạ, sự cấp tòng quyền, mong rằng Phó Đô hộ đừng nên trách.” Tạ Lan Tư chậm rãi nói.

“Sự cấp tòng quyền? Ngươi vi phạm quân lệnh, tự ý điều quân, giả truyền quân lệnh… mỗi việc đều là tử tội, nếu chỉ vì ngươi may mắn mà đẩy lùi được quân địch, liền ngang nhiên xem quân pháp như không có gì, thì quân pháp này có cần thiết để tồn tại không?!”

“Vậy Phó Đô hộ muốn thế nào?” Tạ Lan Tư nói.

“Đương nhiên là tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!” Lương Dự vênh váo tự đắc nói.

Tạ Lan Tư mỉm cười: “Nếu như Phó Đô hộ không đồng ý với cách làm của ta, kiên quyết định tội ta, vậy cũng phải chờ ta trở lại Kinh Đô, để Tông Nhân Phủ ra mặt mới được.”

“Ngươi hiểu ý nghĩa của câu quân lệnh như mạng là như thế nào không? Ngươi vi phạm quân pháp, đương nhiên sẽ bị quân pháp xử lý! Xử lý ngươi xong, ta sẽ hồi Kinh bẩm báo Tông Nhân Phủ là được!.”

“Phó Đô hộ khẩu khí thật lớn” Tạ Lan Tư cười khẽ, “Không biết, còn tưởng rằng Phó Đô hộ là quan Tam Tỉnh Trưởng nhị phẩm đấy.”

Lương Dự tức giận thở gấp, nhìn bộ dạng của hắn, có thể thấy được hắn quyết phải bắt Tạ Lan Tư ở  trước mặt dân chúng cả thành để lấy lại thể diện mà hắn đã đánh mất từ lâu.

Lệ Tri cũng không lo lắng Tạ Lan Tư gặp chuyện không may, tính toán thời gian, vị kia cũng nên đến rồi…

“Lương Dự, không được vô lễ với Điện Hạ.”

Một giọng nói quen thuộc xuất hiện kèm theo vài tiếng ho, mọi người kinh ngạc nhìn về hướng phát ra giọng nói với những biểu cảm khác nhau.

Một cỗ kiệu dừng lại, Lỗ Hàm sắc mặt tái nhợt bước ra khỏi kiệu.

“Đô Hộ!”

Mấy tiếng kinh hô.

Lỗ Hàm được Mã Quả Tử dìu xuống, bước đến chỗ Lương Dự.

“Điện Hạ đi nước cờ hiểm, không phải là bởi vì ngươi bảo thủ, tự cao tự đại, không nghe được trung nghĩa sao?!”

“Đại nhân, ta…”

“Đủ rồi! Ngươi không cần nhiều lời, lúc ta bị bệnh đã có người nói cho ta biết những chuyện xảy ra trong thời gian này. Ngươi nắm giữ binh quyền ở Minh Nguyệt tháp, nhưng lại không thèm để ý, chuyên quyền độc đoán, cho nên dân tâm nổi loạn, quân tâm dao động…may mà Điện hạ liều mạng quên mình, bày mưu nghĩ kế, tiến sâu vào địch doanh, mới giải quyết được khó khăn của Minh Nguyệt Tháp, ngươi lại còn có mặt mũi hỏi tội Điện Hạ? Còn không cút xuống dưới cho ta!”

Ánh mắt Lương Dự chấn động, không dám nhìn thẳng vào mắt Lỗ Hàm, sắc mặt xám xịt lui về phía sau.

Đối mặt với Tạ Lan Tư, Lỗ Hàm chắp tay muốn quỳ xuống: “Vi thần thay mặt bá tánh Minh Nguyệt Tháp, tạ ơn điện hạ đã cứu mạng!”

Ngay khi Tạ Lan Tư đỡ Lỗ Hàm, dân chúng phụ cận liền lần lượt quỳ xuống.

Một người tiếp một người, trong chốc lát, đại lộ chật kín dân chúng thành kính quỳ gối. Nước mắt lưng tròng, họ chân thành cảm tạ Tạ Lan Tư đã cứu quê hương họ khỏi hiểm họa chiến tranh, cảm tạ hắn đã thực hiện lời hứa của mình, dù ở thời khắc nguy hiểm nhất cũng sát cánh cùng dân chúng chống lại kẻ thù.

Bất tri bất giác, phu thê Mặc Kỳ và Dư Kính Dung cũng quỳ xuống, huynh muội Mặc Kỳ và các tướng sĩ từ trong biển máu trở về cũng quỳ xuống trước Tạ Lan Tư.

Đôi mắt của họ tràn đầy tin phục và trung thành.

Nhìn họ, Lệ Tri hiểu rằng Tạ Lan Tư đã có được mọi thứ hắn muốn từ cuộc chiến này.

Tạ Lan Tư và Lệ Tri, cả hai đều có được thứ mình muốn.

……..

Trúc viên yên tĩnh,Tạ Lan Tư dựa trên chiếc sạp dài bên cửa sổ.

Lỗ Hàm đã viết một phong thư mới nộp lên triều đình, cầu xin công trạng cho những người do Tạ Lan Tư dẫn đầu, bao gồm cả lão phu nhân tuổi già mất con. Hôm nay tất cả mọi người đều sống trong Đô Hộ phủ.

Để cho công thần được nghỉ ngơi yên tĩnh một ngày, Lỗ Hàm đã cố ý không cho ai tới gần Trúc viên, lưu lại hầu hạ đương nhiên chỉ có một mình Lệ Tri.

Tạ Lan Tư đang ngồi với một cuốn sách trên tay, nhưng Lệ Tri biết rằng hắn không đọc một chữ nào.

“A Lý, ngài còn chưa hết giận sao?” Lệ Tri ngồi lên sạp, nhẹ nhàng nắm góc áo của Tạ Lan Tư. Vô cùng buồn chán nhìn Tạ Lan Tư.

Tạ Lan Tư sắc mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt cũng không biết đang nhìn chằm chằm chữ nào.

“A Lý, đừng giận ta nữa, ta biết ta sai rồi…” Lệ Tri nói.

Lời nói của nàng không ngờ lại thu hút ánh mắt của Tạ Lan Tư.

“Nàng biết sai sao?” Tạ Lan Tư lạnh lùng nói, “Sai ở chỗ nào?”

Lệ Tri cũng không biết mình sai ở đâu, nhưng sau khi trở lại Đô Hộ phủ, ánh mắt và lời nói của Tạ Lan Tư rất lạnh lùng, như thể hắn đang tức giận với ai đó.

Sau khi thử vài lần, nàng mới nhận ra “ai đó” này chính là mình.

“Bởi vì ta không bàn bạc với ngài đã tự ý làm tổn thương mặt?” Nàng không xác định nói.

Tạ Lan Tư vẫn im lặng, lạnh lùng nhìn nàng.

Lệ Tri thở dài một hơi nói tiếp: “Nếu Mặc Kỳ Truyền Mẫn không tin rằng vô tình bắt được ta, thì phần còn lại của kế hoạch sẽ không thực hiện được. Những lý do khác đều quá gượng ép, không bằng ta thật sự bị độc Ngô Công cắn bị thương. Mặc Kỳ Truyền Mẫn sẽ không thể đoán được đây là cái bẫy cho đến giây phút cuối cùng.”

Lệ Tri mỉm cười, cố gắng xoa dịu bầu không khí ngột ngạt bằng chiến thắng, nhưng Tạ Lan Tư vẫn bất động.

“A Lý, nếu như ngài lo lắng dung mạo của ta bị tổn hại, thì ngài cứ yên tâm đi, ta đã chuẩn bị sẵn cao dán giải độc, cũng đã hỏi ý kiến ​​đại phu trước, chỉ cần trong vòng năm ngày khi bị cắn liền bôi cao dán là được, khả năng để lại sẹo sẽ rất nhỏ.”

“…Không phải vì cái này.”

“Không phải vì cái này?”

Lệ Tri không thể không hỏi lại những lời của Tạ Lan Tư.

“Nàng... Không đau sao?” Tạ Lan Tư nhìn thẳng nàng, lông mày đen nhíu lại.

Hắn không thể lý giải vì sao, nhưng lại cố gắng thử lý giải.

Lệ Tri nhẹ nhàng nắm lấy tay Tạ Lan Tư, ôn nhu nói: “Có chút đau, nhưng không bằng lúc A Lý nổi giận với ta, trong lòng của ta đau.”

“…. Xảo ngôn lệnh sắc.”

Thần sắc Tạ Lan Tư lãnh đạm, nhưng tay của hắn lại tùy ý để Lệ Tri nắm.

“Còn đau không?” Hắn hỏi.

“Không đau nữa.” Lệ Tri cười nói.

Chiếc mạng tử sa che mặt không che được nụ cười rạng rỡ như nắng mai của nàng.

Vô luận gặp phải tra tấn và ngăn trở như thế nào, nàng dường như đều tràn đầy sức sống, sự cứng cỏi ngoan cường như không biết đau đớn này đã thu hút sự chú ý của hắn hết lần này đến lần khác.

“Còn chỗ khác thì sao?” Hắn nhẹ hỏi “Có chỗ nào bị thương không?”

Lệ Tri cười lắc đầu.

“Khi bọn chúng bắt được nàng có làm tổn thương nàng không?”

“Ta xấu như vậy, ai dám khi dễ ta?”

“Có ai đánh nàng không?”

“Bọn chúng muốn lừa ngài cứu ta, thì làm sao dám đánh ta.”

Lệ Tri nói dối.

Nàng vô thức nói dối hắn, nhưng nàng không biết tại sao mình phải làm vậy.

Nhưng không sao, cả đời nàng đã nói dối vô số lần, có thêm một lần nữa cũng không sao.

“Nếu có người làm tổn thương nàng, ta sẽ bắt hắn…” Tạ Lan Tư nhìn vào mắt nàng và chậm rãi nói, “…Ngũ mã phanh thây.”

Lệ Tri biết đây không phải là sự uy hiếp hay sự thể hiện quyết tâm, mà là ngũ mã phanh thây theo đúng nghĩa đen.

“Có lời này của A Lý ta sẽ không sợ cái gì nữa.” Lệ Tri vùi đầu vào lòng bàn tay hắn cười nói.

Nàng có thể cảm giác được những ngón tay của Tạ Lan Tư khẽ run.

Ban đầu nàng tưởng rằng hắn đang run, nhưng sau đó mới phát hiện hắn là muốn xoa vào vết thương dưới mạng che mặt của nàng. Chẳng qua là hắn vô cùng cẩn thận, giống như sợ chạm vào sẽ làm nàng đau.

Sau khi nhận ra điều này, Lệ Tri nghiêng đầu, đưa vết thương trên má đến gần hơn.

Sau khi chạm vào tầng tử sa kia, ngón tay của Tạ Lan Tư dừng lại, cứng đờ và bất động.

Một lúc lâu sau, cơ tay Tạ Lan Tư mới chậm rãi thả lỏng, năm ngón tay của hắn hoàn toàn áp vào má nàng, xuyên qua màn che cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng.

Lệ Tri nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe tiếng gió ngoài cửa sổ và tiếng lá trúc nỉ non.

Còn Tạ Lan Tư, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt trắng trẻo của nàng, vết sẹo đỏ sẫm dưới tấm mạng tử sa trở nên thật chói mắt, khiến hắn cảm thấy bất an, tự trách và đau lòng.

Thì ra, đây là hối hận.

Nhân tính hắn cầu mãi không được, tại sao ngay lúc hắn đã thừa nhận mình là một quái vật thì nó lại quay về thân thể của hắn một cách đơn giản như vậy.

“… Bàn Bàn.” Hắn cúi người tới gần.

“Hả?” Lệ Tri ngẩng đầu.

“Ta muốn lấy nàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play