Ba mươi dặm bên ngoài Minh Nguyệt Tháp, quân doanh phản quân.
Dực Vương Mặc Kỳ Truyền Mẫn ở trên đài cao, duyệt binh cùng với quân sư. Mấy chục vạn binh lính mặc áo giáp tập trung lại với nhau, giống như một đám mây đen, dày đặc áp sát bên ngoài Minh Nguyệt Tháp.
“Khi nào lương thảo và quân nhu đến?” Mặc Kỳ Truyền Mẫn hỏi.
“Theo tin tức từ trinh sát, tất cả vật tư sẽ đến doanh trại vào sáng mai.”
“Tốt!” Mặc Kỳ Truyền Mẫn nói, “Đợi lương thảo đến, chúng ta liền phát động tiến công. Nhất định phải nhanh chóng chiếm lấy Minh Nguyệt Tháp …..”
“Hai ngày nay chúng ta đóng quân ở ngoài thành, trong thành không có động tĩnh gì, xem ra cũng không có đề phòng.” Quân sư thần sắc khó hiểu, “Sao lại như thế?”
“Điểm này, gần đây ta đã tìm ra đầu mối rồi.”
Mặc Kỳ Truyền Mẫn quay người đi về phía đại trướng, quân sư đuổi theo sau.
Sau khi trở lại đại trướng, các tướng quân đang bàn bạc trước sa bàn cũng ngừng nói chuyện, nhìn Mặc Kỳ Truyền Mẫn, hắn xua tay, tỏ ý không cần quan tâm đến mình.
Các tướng quân trở lại Sa Bàn, tiếp tục nói chuyện bằng phương ngữ Dực Quốc.
Những người có thể ra vào đại trướng gần như đều là người Dực Quốc thuần túy, tổ tiên của họ hoặc là hoàng thân hoặc là quan lại, mọi người đều nói phương ngữ Dực Quốc trôi chảy.
Mặc Kỳ Truyền Mẫn ngồi xuống chiếc ghế dài thấp, mời quân sư cùng ngồi, lập tức có một tỳ nữ mỹ mạo tiến lên rót trà cho hai người.
“Lần này Lỗ Hàm đã diễn rất tốt! Trước kia ta từng nghĩ hắn là một người cứng nhắc cổ hủ, nhưng không ngờ lần này hắn lại khiến ta bất ngờ!” Mặc Kỳ Truyền Mẫn nói.
“A? Ty chức ngu dốt, kính xin Dực Vương chỉ điểm.”
“Hoàng đế Đại Yến từ lâu đã coi Dực Châu của ta là cái gai trong mắt. Theo ta, Lỗ Hàm này chắc chắn đã được Hoàng đế Đại Yến ra lệnh chờ cơ hội để lấy lại danh hiệu Dực Vương và đất phong của ta, cho nên hắn mới nghĩ ra một phen khổ nhục kế như vậy!”
“Ngươi nghĩ lại xem, mấy ngày trước, có phải Lỗ Hàm này phái quân do thám đến biên giới của chúng ta không? Sao có thể trùng hợp như vậy, mấy ngày sau, đầu nhi tử của hắn đã nằm trong số đồ cống nạp năm nay của Dực Châu.”
“Theo ta thấy, cái đầu kia căn bản không phải là Lỗ Tòng Nguyễn, dù sao chúng ta cũng không nhìn thấy, hắn phái binh chinh phạt chúng ta chỉ cần có lý do là được!”
“Nhưng tai mắt trong thành nói rằng Lỗ Hàm đã mất đi nhi tử duy nhất nên đau khổ ngã bệnh không dậy nổi, hiện tại quân chính và quyền hành của Minh Nguyệt tháp đều do Phó Đô hộ Lương Dự khống chế…”
“Ngươi có tận mắt nhìn thấy không? Hay là chỉ nghe bẩm báo lại?” Mặc Kỳ Truyền Mẫn cười lạnh nói, “Ngay cả nhi tử của hắn cũng chưa chắc đã chết thật, ngươi cho rằng Lỗ Hàm bị bệnh thật sao? Hắn đang tung tin giả, chờ chúng ta xem nhẹ, sẽ hốt gọn một mẻ chúng ta!”
“Đã như vậy, chẳng phải chúng ta vội vàng khởi nghĩa sẽ rơi vào tay Lỗ Hàm sao?” Quân sư lộ ra vẻ do dự.
“Chúng ta không thể chờ đợi được nữa! Nếu Hoàng Đế có ý định loại bỏ ta, sớm muộn gì hắn cũng sẽ phát hiện ra hai mươi vạn đại quân mà ta tự mình chiêu mộ. Nếu để họ biết ta có nhiều binh lính như vậy, phái ra một lượng lớn Quân đội bao vây và đàn áp chúng ta, chẳng phải tình thế của chúng ta sẽ càng thêm gian nan sao?”
Quân sư gật đầu, vuốt râu nói:
“Vương thượng nói đúng. Hiện tại chúng ta chiếm thế thượng phong. Mặc dù Lỗ Hàm là người thiết kế trước, nhưng hắn không thể tưởng tượng được rằng sẽ có hai mươi vạn binh mã ẩn náu trong Dực Châu nhỏ bé…..”
“Ta ngày đêm chờ đợi thời khắc này …. Khôi phục tổ nghiệp, dựng lại Dực Quốc, tất cả đều nằm trong trận chiến này.”
Dực Vương vừa dứt lời, một tên thân binh từ ngoài đi vào, nói nhỏ vào lỗ tai Dực Vương vài câu.
“Đúng là ôg trời cũng giúp ta mà, trước tiên cho Tần Nột vào gặp ta.” Dực Vương nói.
Sau khi thân binh ra ngoài, quân sư hỏi: “Dực Vương, có tin tức gì tốt sao?”
“Đội ngũ đi Mang Sơn do thám đã trở về, những gì tên giáo úy đầu hàng kia nói đều là sự thật. Bọn chúng đã vẽ ra bản đồ đông thành rồi.”
“Không chỉ vậy, bọn hắn còn bắt được tỳ nữ thiếp thân của Tạ Lan Tư, nhi tử của phế Thái Tử.” Mặc Kỳ Truyền Mẫn mỉm cười, “Tên giáo úy kia đã từng gặp ả ta trong thành, nghe nói ả là người trong lòng của Tạ Lan Tư. “
Quân sư nghe vậy mừng rỡ khôn xiết: “Thật là một tin tốt lành!”
Khi hai người đang nói chuyện, Tần Nột đã kéo rèm đi vào trước mặt Mặc Kỳ Truyền Mẫn và quân sư.
“Ngươi biết bao nhiêu về tỳ nữ này?” Mặc Kỳ Truyền Mẫn hỏi.
“Nàng ta tên là Lệ Tri, vốn là nữ nhi của nhị phẩm Trung Thư Lệnh Lệ Kiều Niên. Bởi vì có liên quan đến án mưu nghịch nên bị đày đến Minh Nguyệt Tháp. Ty chức chỉ gặp qua nàng ta một lần. Khi đó, để đi theo Hoàng Tôn, nàng ta đã tự nguyện xin được đến mã tràng.”
“Nếu chỉ gặp một lần, làm sao ngươi có thể chắc chắn rằng đây là người trong lòng của Tạ Lan Tư?”
“Mọi người trong thành đều biết chuyện này.” Tần Nột nói: “ Trên đường lưu vong, Hoàng Tôn đã nhiều lần giúp đỡ nàng ta, nàng có thể vào Đô Hộ phủ để làm việc cũng là do Hoàng Tôn yêu cầu Đô Hộ.. Sau khi khỏi bệnh ở chân, Hoàng Tôn được cử đến phục dịch trong mã tràng, nàng cam nguyện từ bỏ cuộc sống sung túc trong Đô Hộ phủ để theo Hoàng Tôn đến đồng cỏ Bồng Khê chăn ngựa.Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Mặc Kỳ Truyền Mẫn hỏi.
“Lúc ty chức bắt nàng ta, ty chức đã phát hiện thứ này trên người nàng.” Hắn lấy ra ngọc bội Long văn, “Long văn chỉ được lưu truyền trong hoàng thất, nàng là tội thần chi nữ, không thể có thứ này. Đây rõ ràng là vật phẩm của Hoàng Tôn tặng cho nàng như một tín vật đính ước.”
Mặc Kỳ Truyền Mẫn nhận lấy ngọc bội, xem xét kỹ lưỡng, gật đầu nói:
“Đúng vậy, đây đích thực là thủ nghệ của hoàng thất. Từ điểm này xem ra, cho dù ả không phải là người trong lòng của Tạ Lan Tư, thì ả cũng có quan hệ mật thiết với hắn.”
Mặc Kỳ Truyền Mẫn đã lo lắng từ lâu vì hắn không có cơ hội bắt được đường dây của Tạ Lan Tư, bây giờ cơ hội đã đến với hắn, lý do gì mà hắn không bắt lấy?
Hắn định thần lại, đè xuống cuồng hỉ, vẻ mặt ôn hoà nói với Tần Nột:
“Ngươi làm rất tốt chuyện này, đi mang người tới cho ta.”
“Dạ.” Tần Nột hành lễ, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Mặc Kỳ Truyền Mẫn hưng phấn chờ đợi.
Một lúc sau, Lệ Tri bị trói chặt đẩy đến trước mặt hắn, quần áo của nàng dính đầy bùn và thủng lỗ chỗ do cành cây va quẹt, tóc nàng rối bù ướt sũng, mặc dù bề ngoài vô cùng chật vật, nhưng đôi mắt của nàng vẫn đen láy và sáng ngời, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mặc Kỳ Truyền Mẫn và quân sư trước mặt, giống như một con sói con bướng bỉnh và mạnh mẽ.
Nếu không có vết ban đỏ mưng mủ khủng khiếp trên mặt, nàng sẽ là một mỹ nhân khuynh thành hiếm có.
“Sao người lại ướt như vậy, các ngươi đã làm cái gì?” Mặc Kỳ Truyền Mẫn nhìn quanh Lệ Tri, giả vờ tức giận.
“… Ty chức vì phòng ngừa nàng la hét và chạy trốn nên đánh ngất nàng. Lúc Đại Vương triệu kiến, nàng chưa tỉnh cho nên ty chức đã giội một thùng nước lên người nàng.” Tần Nột nói.
Mặc Kỳ Truyền Mẫn lắc đầu nói: “Đây là khách quý của chúng ta, chúng ta sao có thể đối xử với nàng như vậy? Người đâu, đưa khăn cho nàng lau.”
Một tỳ nữ lên tiếng và mang khăn sạch đến, Lệ Tri cười lạnh không tiếp.
“Hình như nàng ta bị trùng độc cắn.” Tần Nột nói: “Lúc Ty chức phát hiện thì nàng ta đang mang theo một giỏ thuốc, vừa rồi ty chức đã nhờ quân y xem qua, đều là thảo dược giải độc..”
“Tằng Văn, ngươi xem thử đi.” Mặc Kỳ Truyền Mẫn nói.
Ngoài việc đi binh bày trận, một quân sư cũng có nhiều nghiên cứu về độc trùng dị thảo, cẩn thận kiểm tra vết sẹo trên mặt Lệ Tri. Hắn nhíu mày thật chặt, một lúc sau mới lui đến bên cạnh Mặc Kỳ Truyền Mẫn.
“Đúng là độc phát dẫn đến thối rữa, hẳn là bị một loại độc vật cực mạnh nào đó cắn, chỉ có thánh dược giải độc Lam Tùng Tử mới có thể giải được.” Quân sư nói: “Bởi vì lam tùng tử không dễ bảo quản, hiệu thuốc bình thường sẽ không dự trữ dược này, chứ nói chi đến gia đình bình thường. Phỏng chừng thành Minh Nguyệt tháp bị vây, nàng không thể tự do ra vào thành, cho nên mới tuyệt vọng lên núi hái thuốc. “
“Thì ra là thế.” Mặc Kỳ Truyền Mẫn nói: “Chỉ là không biết tại sao độc vật này lại bò trên mặt?”
Lệ Tri không có ý định trả lời câu hỏi của hắn, Tần Nột liền rút kiếm ra kề vào cổ nàng.
“ Còn không mau trả lời câu hỏi của Đại Vương?” Tần Nột lạnh giọng uy hiếp.
“Lệ Tri cô nương xin đừng trách, thuộc hạ của ta không biết thương hương tiếc ngọc.” Mặc Kỳ Truyền Mẫn cười như không cười nói: “Ta khuyên ngươi nên phối hợp, ta đối với ngươi và Điện Hạ đều không có ác ý, trái lại, lòng ta đã hướng đến Điện Hạ từ lâu.”
Mặc Kỳ Truyền Mẫn ngồi trở lại ghế và mời Lệ Tri ngồi xuống, Lệ Tri không ngồi, hắn cũng không bắt buộc, nói tiếp:
“Nếu như ngươi phối hợp, ta sẽ đem ngươi trả lại cho Tạ Lan Tư, thế nào?”
“… Ta chỉ là một tỳ nữ, ta không biết gì cả.” Lệ Tri nói.
“Ngươi cho rằng ta muốn hỏi ngươi về tin tức trong thành? Ngươi nghĩ sai rồi.” Mặc Kỳ Truyền Mẫn mỉm cười, “Ta chỉ cần ngươi viết một lá thư, mời Tạ Lan Tư đến doanh trại của ta một chút. Thời tổ phụ của ta, đã từng có quan hệ thông gia với Thôi Quốc, nói đúng ra, điện hạ còn phải gọi ta một tiếng biểu huynh. Ta sẽ không hại hai người, ngược lại sẽ coi các ngươi là khách quý, dùng lễ đối đãi.”
Mặc dù Lệ Tri không trả lời, nhưng nàng hơi cau mày, như thể nàng đang cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.
Mặc Kỳ Truyền Mẫn đã đoán trước được điều này, cười nói: “Lệ Tri cô nương, ngươi không cần có địch ý với ta, ta và Điện Hạ của ngươi đều là vật hi sinh của đương kim hoàng đế. Chúng ta có một kẻ thù chung, tại sao không thể bắt tay giảng hòa, cùng nhau báo thù?”
“Ta tin tưởng, Hoàng Tôn điện hạ cũng không trung thành với hoàng đế, người đã khiến cho Đông Cung máu chảy thành sông, chỉ đơn thuần là không muốn để Minh Nguyệt Tháp máu chảy ngàn dặm mà thôi. Nếu như vậy, chúng ta có thể thương lượng thật tốt, nếu chúng ta đạt thành hiệp nghị, muốn ta lui binh cũng chưa hẳn không thể.”
“Ngươi nói thật dễ nghe, bất quá là muốn Điện Hạ trở thành một kẻ vô liêm sỉ thông đồng với địch bán nước mà thôi.” Lệ Tri nói, “Ta sẽ không bao giờ viết bức thư này cho ngươi.”
Mũi kiếm của Tần Nột ép tới gần hơn.
Lệ Tri cười lạnh nói: “Muốn giết thì giết, ta mà sợ chết, thì đã không đi hết ba ngàn dặm lưu đày.”
“Ngươi quá ngây thơ.” Mặc Kỳ Truyền Mẫn lắc đầu cười nói: “Ngươi đã ở trong tay của ta, sao có thể để ngươi chết vô ích như vậy?”
Mặc Kỳ Truyền Mẫn đi đến trước mặt Lệ Tri, từ bên hông lấy ra một con dao găm, một lúc sau, một đoạn tóc đen xuất hiện trong tay hắn.
“Người đâu, đưa nàng ta xuống dưới trông giữ chặt chẽ. Cho ăn uống đầy đủ, đợi đến khi biểu đệ tốt của ta đến…” Mặc Kỳ Truyền Mẫn cười to.
Hai tên lính lập tức bước tới và đẩy Lệ Tri ra khỏi đại trướng.
Sau khi rời khỏi trướng, trong đại doanh tràn ngập ngôn ngữ Dực Quốc khó hiểu. Lệ Tri bị nhốt trong lều nơi chất đống đồ lặt vặt, Dực Vương cử một thị thiếp tới đây, chịu trách nhiệm trông giữ nàng.
Thị thiếp kia cũng không làm khó nàng, dựa theo phân phó của Mặc Kỳ Truyền Mẫn, Lệ Tri muốn nước thì cho nước, muốn ăn thì cho ăn, cũng không lo Lệ Tri bỏ trốn….. Ngoài cửa có hai thủ vệ, chỉ một tiếng kêu thôi sẽ lập tức xuất hiện bắt người lại.
Có lẽ cho rằng Lệ Tri là một thiếu nữ nên suốt quá trình áp giải không có ai che mắt nàng lại.
Lệ Tri nhắm mắt, hoàn toàn chìm đắm trong tâm trí.
Từ Mang Sơn đến địch doanh cuối cùng, đi qua một sơn cốc, hai con suối. Ở cửa trại, có một người canh trái phải, phòng thủ lỏng lẻo. Khoảng cách từ cổng doanh trại đến đại trướng khoảng hai dặm về phía đông nam. Chất lượng binh lính không đồng đều. Chưa thấy khí giới công thành cỡ lớn. Dọc đường có vô số quân trướng, nhưng chúng còn rất xa để chứa đủ hai mươi vạn quân sĩ .. chỉ sợ hai mươi vạn đại quân chỉ là trò phô trương thanh thế của Mặc Kỳ Truyền Mẫn.
“Kế hoạch lần này, nàng là phần quan trọng nhất.”
Khuôn mặt của Tạ Lan Tư lại xuất hiện.
Dưới gốc cây đỗ quyên, họ ngồi cạnh nhau, Tạ Lan Tư nắm tay nàng.
“Mặc Kỳ Truyền Mẫn dùng người không khách quan, hầu hết những người bên cạnh hắn đều từng là quý tộc Dực Quốc. Họ chỉ có bề ngoài của quý tộc, không hề có thực học. Mặc Kỳ Truyền Mẫn muốn nổi dậy chống lại Hoàng đế của Yến quốc. Chỉ dựa vào hai mươi vạn đám ô hợp cũng không ổn thỏa. Tổ tiên của mẫu thân ta đã từng có quan hệ thông gia với Dực Quốc, hơn nữa phe của Thôi Quốc cũng đã âm thầm hoạt động. Mặc Kỳ Truyền Mẫn chắc chắn sẽ tìm mọi cách để đạt được trợ lực của ta.”
“Nếu hắn có thể liên hợp với các thế lực của tiền triều, hắn sẽ dễ dàng lật đổ Yến Quốc hơn.”
“Chuyến đi này thập phần nguy hiểm, nói không chừng bọn họ sẽ nghiêm hình tra tấn nàng.” Tạ Lan Tư nói, “Bây giờ nàng đổi ý còn kịp, đây chính là lý do ta bồi dưỡng Quả Đào.”
Hoa đỗ quyên rụng thành từng mảnh, hai bàn tay đan vào nhau.
“A Lý từng hỏi ta có thể giúp ngài hồi kinh không.”
” Đó là ta nói đùa.”
“Nhưng câu trả lời của ta không phải đùa.” Lệ Tri nói, “Lúc đó, ta đã trả lời A Lý, “Ta có thể”. Cho đến ngày nay, câu trả lời của ta vẫn không thay đổi.”
Lệ Tri nhìn vào mắt Tạ Lan Tư với vẻ mặt cố chấp và kiên định.
“Ước nguyện của A Lý cũng là ước nguyện của ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT