Đã ba ngày đã trôi qua kể từ khi Lệ Tri bị quất roi, nhưng vết thương trên lưng nàng vẫn còn rướm máu.

Thật vất vả vết thương mới tốt một chút thì mồ hôi lại làm cho nó bong tróc ra. Thân là tội nhân bị lưu đày, nàng không được nghỉ ngơi dưỡng thương. Trên đường lưu vong không có đại phu, muốn lấy được thuốc trị thương trong tay của đám nha dịch lại càng thêm khó khăn.

Lệ Tri chỉ có thể nhớ lại những cuốn tạp thư mà trước đây nàng đã đọc, sau đó hái một loại cây gọi là Cẩu Nha Căn trong hoang dã, đợi đến khi nghỉ ngơi vào ban đêm nàng nhai nát rồi bôi lên vết thương.

Tuy loài cỏ này là cỏ dại mọc hoang khắp các đồi núi nhưng nó lại có tác dụng cầm máu và chữa lành vết thương. Lúc trước Lệ Tri đọc về loại cỏ này trong một cuốn du ký. Trên đường lên núi tác giả gặp phải dã thú, sau khi trốn thoát, người đó đã dùng loại cỏ này nghiền nát và đắp lên vết thương.

May mắn chính là nàng đã tìm đúng nó, sau vài ngày, miệng vết thương của nàng đã đóng vảy.

Đêm đó, đội ngũ đóng quân nghỉ ngơi ở một vùng hoang vu.

Như mọi khi, Lệ Tri lấy cỏ Cẩu Nha Căn từ trong lòng ngực ra và cho vào miệng. Nước cỏ có vị chát đắng đã làm tê liệt biểu tình trên mặt thiếu nữ, thật vất vả mới nhai xong, nàng cố nén cơn buồn nôn nhổ ra lòng bàn tay.

Nàng không thể cởi y phục và bôi thuốc trước công chúng, cũng may Lệ Tri biết nơi đây có một thứ duy nhất có thể che chắn cho nàng……xe ngựa.

Sau khi dùng xe ngựa che khuất tầm mắt của người khác xong, Lệ Tri bắt đầu cởi y phục, đem cỏ đã nhai nát bôi lên vết thương sau lưng. Bởi vì không có ai giúp đỡ nên mỗi lần bôi thuốc nàng phải tốn thời gian một nén nhang.

Còn may mắn hơn là vì có tên tuổi của Hoàng Tôn trong xe ngựa, nên dù biết Lệ Tri đang ở sau xe ngựa cởi y phục để bôi thuốc, cũng không có ai dám đến quấy rối.

Về phần bản thân Hoàng Tôn….. Lệ Tri tin tưởng hắn không có hứng thú với cảnh xuân ngoài xe.

Nàng bôi thuốc xong, sửa sang lại xiêm y một lần nữa, trước khi rời đi, nàng gõ vách xe.

Nàng cầm lương khô đợi bên ngoài xe ngựa rất lâu, rèm cửa mới được vén lên.

Sắc mặt Tạ Lan Tư suy yếu hơn thường ngày, trán và chóp mũi lấm tấm những giọt mồ hôi, hắn mím chặt môi, như thể đang chịu đựng một loại đau đớn nào đó.

“Điện Hạ không thoải mái chỗ nào sao?” Lệ Tri lập tức hỏi.

Tạ Lan Tư lắc đầu, khàn giọng nói: “Không có việc gì…”

Lệ Tri nhận thấy chân phải của hắn cứng ngắc, cử động rất lạ.

Suy nghĩ một hồi, Lệ Tri liền hiểu nguyên nhân….tuy đi bộ ba nghìn dặm là cực hình, nhưng ba nghìn dặm đều ngồi trong xe ngựa cũng không phải là việc dễ dàng.

Nàng do dự một chút, ngập ngừng giữ lấy chân phải của hắn.

Lần đầu tiên Lệ Tri chạm vào chân của một nam tử, Lệ Tri cảm thấy vô cùng lúng túng, nàng cố gắng kiềm chế biểu cảm trên mặt, nhưng nàng lại không thể khống chế được vành tai đang dần đỏ lên của mình. Nếu Tạ Lan Tư lại cự tuyệt nàng, sợ rằng nàng sẽ tìm một cái lỗ chui xuống ngay lập tức.

Để Tạ Lan Tư không có cơ hội cự tuyệt, Lệ Tri dùng sức ấn mạnh vào các cơ dưới tay.

Một tiếng rên đau đớn thoát ra từ kẽ răng của Tạ Lan Tư. Vì thế hắn cảm thấy quẫn bách, môi mỏng càng thêm mím chặt.

“Rất nhanh sẽ ổn thôi.” Để giảm bớt xấu hổ, Lệ Tri nói: “Trước kia, mỗi khi muội muội song sinh của ta luyện múa trở về, ta đều bóp như vậy cho muội ấy.”

“Muội ấy cũng ở trong đội ngũ à?” Tạ Lan Tư nhíu mày nhẫn nhịn cơn đau ở chân.

“….Muội ấy chết rồi.”

Lệ Tri nhanh tay xoa nhẹ vài cái, nhìn Tạ Lan Tư: “Còn tê không?”

Tạ Lan Tư cử động thử, thành công khôi phục lại tư thế ngồi đoan chính.

“Đa tạ” Hắn nói.

Lúc này Lệ Tri mới lấy cái màn thầu được gói trong khăn tay ra, không nói lời nào mà nhét vào tay Tạ Lan Tư.

Tạ Lan Tư nhìn Lệ Tri đang cất chiếc khăn tay, khẽ nói:

“Lệ cô nương nhường cho ta khẩu phần lương thực của mình, vậy cô nương ăn cái gì?”

Lệ Tri ngẩng đầu cười: “Ta ăn một bữa, nhịn một bữa, ngược lại càng thêm có tinh thần. Điều quan trọng bây giờ là Điện Hạ mau chóng bình phục.”

“Bệnh của ta, không phải ăn no là có thể tốt lên.”

“Vậy phải như thế nào mới tốt lên được?” Lệ Tri nghiêm túc nhìn hắn: “Nếu như cần thảo dược, Điện Hạ có thể nói cho ta biết đặc điểm của thảo dược. Ta sẽ cố hết sức tìm cho Điện Hạ.”

“Bệnh cũ rồi.” Tạ Lan Tư tránh nặng tìm nhẹ.

Hắn bẻ đôi cái màn thầu cứng ngắc ra, đưa phần lớn hơn cho Lệ Tri.

“Đa tạ hảo ý của Lệ cô nương, nhưng cho chó ăn…. chỉ cần một chút là đủ rồi.”

Lệ Tri nghe hắn nói muốn cho chó ăn, cũng không giận. Nàng nhận lấy một nửa cái màn thầu mà Tạ Lan Tư đưa lại:

“Vậy……”

Nàng chưa dứt lời thì nghe thấy tiếng chó sủa phía trước, tiếng sủa lớn đã khiến cho đội ngũ lưu vong trở nên ầm ĩ.

Lệ Tri tưởng là mình nghe nhầm.

Mặc dù tiếng chó sủa giống nhau, nhưng chủ nhân sẽ luôn phân biệt được tiếng chó mình nuôi và tiếng của những con chó khác. Cũng giống như Lệ Tri lúc này, khi nghe thấy tiếng chó sủa, nàng không bao giờ nghĩ đến bầy chó hoang mà Tạ Lan Tư dùng để mua vui.

Đây rõ ràng là tiếng chó nàng nuôi, nhưng làm sao nó có thể xuất hiện ở đây.

Lệ Tri không quan tâm đến những thứ khác, nàng chạy đi thật nhanh.

Chạy đến phía trước, một con chó đen to lớn quen thuộc đang sủa những người lưu vong vây quanh nó. Trái tim của Lệ Tri đập thình thịch trong lồng ngực, sự kinh ngạc và vui sướng như một dòng nước xiết vọt lên đầu nàng, mà nàng chính là con thuyền cô độc không biết phải làm gì trong dòng nước ấy.

“Thần Đan!” Lệ Tri thốt lên.

Đại hắc cẩu lập tức ngẩng đầu lên, trông thấy Lệ Tri bên ngoài đám người, đại hắc cẩu càng thêm hưng phấn. Sau vài lần né tránh, nó thoát khỏi một tên lưu vong, lao thẳng đến trước mặt Lệ Tri.

“Gâu! Gâu gâu gâu!”

Thần Đan bổ nhào lên đùi Lệ Tri, liên tục kêu lên, chiếc mũi ướt át không ngừng ủi vào lòng bàn tay Lệ Tri.

“Thần Đan…” Lệ Tri nhịn không được nghẹn ngào.

Nàng ngồi xổm xuống, ôm Thần Đan vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu xù lông của nó. Trong trí nhớ của nàng, Thần Đan có bộ lông bóng loáng, cao lớn cường tráng…nhưng bây giờ, Thần Đan trong ngực nàng gầy đến trơ xương, bụng hóp sâu, tay nàng có thể chạm vào xương sườn của nó, bộ lông mượt mà một thời đã trở nên xơ xác.

Thời điểm nàng gặp được Thần Đan là Tết Nguyên Tiêu năm thứ ba Sơ Nguyên.

Tối đó, công tử và tiểu thư Lệ Gia kết bạn ra ngoài xem đèn với số tiền mừng tuổi được cho cách đó không lâu. Đồ chơi các huynh đệ tỷ muội mang về không giống nhau, có đồ trang sức, điểm tâm, có mặt nạ, đồ uống. Chỉ có nàng là người duy nhất trong tiếng cười nhạo của huynh đệ tỷ muội đem tiền mừng tuổi đổi về một con chó đen nhỏ bị nông hộ ngược đãi.

Và người duy nhất ủng hộ nàng cũng chính là muội muội song sinh của nàng.

Các nàng cùng nhau rửa vết thương cho chó con, cùng nhau bôi thuốc cho nó, cùng nhau nhúng ngón tay vào bọt thịt bôi lên mũi chó con, hướng dẫn nó liếm thức ăn.

Các nàng đặt tên cho chó con là Thần Đan, hy vọng sau này nó vô bệnh vô tai.

Trong nháy mắt, con chó đen nhỏ khi đó lắc mình biến thành một con chó đen to lớn thích chạy nhảy, điểm chung duy nhất chính là cái đuôi đen của nó khi nhìn thấy các nàng sẽ lắc lư dữ dội.

Nó chỉ là một con chó trung thành, một con chó nghe không hiểu tiếng người phức tạp. Nàng dặn nó ở nhà đợi nàng, nó chỉ biết chủ nhân đã đi rồi, cho dù vượt qua trăm ngàn núi cao, nó cũng sẽ gắng hết sức mà đuổi kịp chủ nhân.

Bất kể thế sự biến hóa như thế nào, bất kể nàng là tù nhân hay vẫn là danh môn thứ nữ, hai mắt chó nhỏ của nàng vẫn luôn sáng ngời, đen nhánh thể hiện yêu thương sâu sắc dành cho chủ nhân.

Lệ Tri tựa đầu lên người chó nhỏ.

Thần Đan cảm nhận được sự ẩm ướt trên lông, nó xoay đầu nhẹ nhàng liếm mu bàn tay của Lệ Tri.

Lệ Tri điều chỉnh lại tâm tình của mình, sau đó mang theo Thần Đan quay về nơi tụ tập của người Lệ Gia.

“Thần Đan?!” Lệ Hương nhìn con chó đen to lớn Lệ Tri mang về, trợn to hai mắt không dám tin.

Những người Lệ Gia khác cũng nhìn lại.

Vương Thị ngăn Lệ Huệ Trực đang muốn đi qua với vẻ mặt kinh hỉ lại, trên khuôn mặt luôn nghiêm túc của bà cũng lộ ra vẻ kinh ngạc:

“Làm sao nó đến được đây?”

Lệ Tri cười xoa đầu Thần Đan nói: “Nó có cái mũi rất thính, có lẽ nó đã ngửi mùi để tìm đường đến đây.”

Khó có khi Vương Thị không thuyết giáo điều gì, bà nhìn Thần Đan, trên mặt lộ vẻ xúc động nói:

“Làm khó nó rồi…”

Lệ Hương cố gắng đứng lên, vì đã bị bệnh vài ngày nên sắc mặt nàng vàng như nến.

“Thần Đan, Thần Đan…..khá lắm, ngươi vậy mà có thể tìm đến đây.”

Lệ Hương ngồi xuống trước mặt Thần Đan, xoa xoa đầu nó, Thần Đan vẫy vẫy đuôi đáp lại.

“Ngươi gầy quá, Kinh Đô là một nơi tốt như vậy, ngươi đuổi theo đến đây làm cái gì?”

Lệ Hương vừa nói, vừa lấy từ trong lòng ra một miếng màn thầu nhỏ bằng ngón tay út.

“Hương Nhi!” Trịnh Thị mẹ đẻ của Lệ Hương gấp giọng gọi.

“Không sao….chỉ một chút thôi.” Lệ Hương nói xong, liền đem miếng bánh để trước mặt Thần Đan. Thần Đan hít hít, cắn một cái vào trong miệng.

Trịnh Thị tức giận nhìn nữ nhi, nhưng vì ngại người Lệ Gia đang ở xung quanh nên không phát tác.

Thứ trưởng tử Lệ Gia, Lệ Tấn Chi mở miệng dàn xếp:

“Trịnh di nương, người cứ kệ Hương Nhi đi. Dù sao cũng là khẩu phần của muội ấy tiết kiệm được, miếng bánh chỉ lớn bằng cái móng tay thì có chuyện gì chứ?”

Phụ thân của Lệ Tri, Lệ Kiều Niên chỉ có hai nhi tử, một người là Lệ Tấn Chi do ái thiếp Trịnh Thị sinh ra, một người khác chính là Lệ Huệ Trực do chính phòng Vương Thị sinh. Hai người này thì một người đã cập quan, người còn lại chỉ mới bảy tuổi, ngày thường nước giếng không phạm nước sông, nhưng hai người mẹ đẻ đã tranh đấu gay gắt từ lâu.

Lệ Tấn Chi lên tiếng nên Trịnh Thị cũng không nói nữa.

Lệ Tri lấy nửa cái màn thầu mà Tạ Lan Tư trả lại cho nàng lúc nãy, bẻ một miếng đưa cho Lệ Hương, nàng ấy lập tức thay đổi sắc mặt:

“Ngươi cho ta làm gì? Ta không cần đồ của ngươi!”

“Hương Nhi…..” Lệ Tấn Chi nói: “Tất cả chúng ta đều là người một nhà, muội làm cái gì vậy?”

“Muội không phải người một nhà với nàng ta!” Lệ Hương nổi giận đùng đùng nói, nàng xoay đầu lại, hung hăng liếc Lệ Tri: “Nếu không phải ngươi, Lệ Hạ sẽ không chết……ta không bao giờ tha thứ cho ngươi!”

“Lệ Hương!” Lệ Tấn Chi quát một tiếng chói tai, Lệ Hương đứng dậy đi về chỗ cũ ngồi xuống, sắc mặt rất khó coi.

“Lệ Tri, muội đừng so đo với muội ấy…tính tình muội ấy bướng bỉnh, cứ để muội ấy đói đi, đến lúc đói chịu không nổi, muội ấy sẽ biết ai đối tốt với mình.”

Lệ Tấn Chi đi đến trước mặt Lệ Tri, thuận tay lấy khối màn thầu mà Lệ Hương không nhận, tự nhiên nhét vào trong quần áo của mình.

Lệ Tri không vạch trần hành vi của hắn, cười nói:

“Lệ Hương nói cũng không sai.”

“Trong nhà muội là thiện lương nhất, đi ngang qua hoa dại cũng phải đi đường vòng. Ta tin rằng chuyện của Lệ Hạ cũng là ngoài ý muốn…” Lệ Tấn Chi vỗ vai Lệ Tri: “Muội đừng tự trách mình. Hiện tại, điều quan trọng nhất chính là gia tộc chúng ta có thể bình an đến Minh Nguyệt Tháp.”

“Cảm ơn đại ca trấn an.” Lệ Tri cười nói.

Lệ Tấn Chi thoả mãn gật đầu: “Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, hồi phục thể lực, sáng sớm ngày mai còn phải tiếp tục lên đường nữa.”

Lệ Tri nhận lời mời của Lệ Tấn Chi, ngồi bên cạnh hắn.

Nàng lại bẻ chiếc màn thầu chỉ còn một góc ra làm đôi rồi đút cho Thần Đan một nửa.

Cầm miếng màn thầu nhỏ cuối cùng, Lệ Tri bắt đầu ăn, nàng ăn rất chậm, gần như cẩn thận nhai từng miếng, từng miếng trong miệng.

Vụn màn thầu khô cứng thấm đủ nước bọt, cuối cùng lộ ra một chút ngọt ngào khó nắm bắt.

Ở Kinh Đô, đây là thứ mà ngay cả ăn mày cũng ghét bỏ, nhưng trên con đường lưu vong, nó lại là báu vật mà mỗi người đều dựa vào để sinh tồn.

Lệ Tri ăn màn thầu, chợt nhớ tới một chuyện……

Tại sao Tạ Lan Tư không cho chó hoang ăn thức ăn mà nha dịch phát cho hắn?

Nàng nhìn cỗ xe ngựa có rèm che ở cuối đội ngũ, và cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều rồi.

…….

“Đi đi, nhớ kỹ thời gian trở về đó!.” Chân Điều dừng bước lại.

Tạ Lan Tư khẽ gật đầu, đi về phía bụi cây phía trước.

Người có ba việc gấp, Tạ Lan Tư đương nhiên cũng có. Những người khác lúc đi vệ sinh thì không cần áp giải, nhưng Tạ Lan Tư thì cần.

Chạy mất một tên tội nhân lưu đày và chạy mất một Hoàng Tôn, tính nghiêm trọng của hai việc này hoàn toàn khác nhau. Cũng may, uy lực còn sót lại của Phế Thái Tử vẫn còn, nên đám nha dịch không quá khó xử Tạ Lan Tư, khi áp giải hắn vào rừng, để thuận tiện cho hắn, họ luôn đứng cách một khoảng xa.

Tạ Lan Tư  đi vài bước, quay lại thấy Chân Điều không nhìn qua đây, hắn lấy từ trong ngực ra thức ăn được phân đến hôm nay, lặng lẽ ném vào bụi cỏ. Hắn cũng hái rau dại và lá cây nhìn qua không độc ở dọc đường giấu vào trong lòng.

Lằng nhằng một hồi, ngay lúc Chân Điều bắt đầu mất kiên nhẫn thì Tạ Lan Tư đã trở lại.

Chân Điều nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi dẫn hắn về xe ngựa.

Tạ Lan Tư ngồi trong xe, hắn lấy một cây rau dại đã hái dọc đường ra, nhẹ nhàng dùng tay phủi bụi. Sau đó ngắt một chiếc lá xuống, cứ thế bỏ vào miệng.

Hắn vô cảm nhai nuốt rau dại đắng chát, ăn hết miếng này đến miếng khác như một cái xác không hồn. Cuối cùng, ngay cả gốc cây hắn cũng ăn hết.

Chất lỏng màu xanh lục chảy xuống cái bụng đang đói, làm trỗi dậy bản năng buồn nôn, Tạ Lan Tư dùng ý trí muốn sống để khắc chế bản thân, không những không nôn ra, mà còn ăn hết một cây rau dại thứ hai.

Cây rau dại thứ nhất đã tiêu trừ cơn đói của hắn, cây rau thứ hai hắn ăn chậm lại, ăn xong rau dại, hắn lại tiếp tục ăn những chiếc lá đã hái bên đường…

Khi ánh trăng xuyên qua cửa sổ xe ngựa, hắn đã ăn xong một nắm rau dại và lá cây.

Âm thanh chó hoang nôn nóng, bất an vang lên ngoài xe ngựa.

Tạ Lan Tư cầm lấy nửa cái màn thầu nhỏ mà Lệ Tri cho, dùng đầu ngón tay chà xát một chút vụn bánh.

Hắn nhìn những mảnh vụn màn thầu trên đầu ngón tay, một lúc sau, hắn đưa lên miệng, nhẹ nhàng liếm.

Nước bọt làm tan vụn bánh, vị ngọt như có như không lan tỏa trong miệng, hắn kìm nén dục vọng đang gào thét trong lồng ngực, ném nốt miếng màn thầu còn lại cho bầy chó hoang bên ngoài.

Dưới ánh trăng, ánh mắt Tạ Lan Tư lạnh như băng nhìn đám chó hoang đang tranh đoạt ngoài cửa sổ.

Bất luận con đường phía trước có bao nhiêu thử thách và đau khổ đang chờ đợi….

Hắn cũng sẽ sống sót đến Minh Nguyệt Tháp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play