Hơn mười chiếc xe bò chở đầy thức ăn cho ngựa tiến vào mã tràng trong tiếng lạch cạch. Tạ Lan Tư ngồi trên chiếc xe bò cuối cùng.
Người địa phương phụ trách phân phối thức ăn cho ngựa đã tiếp nhận công việc của hắn, còn Tạ Lan Tư thì đi về phía Lệ Tri.
Ánh mắt hắn rơi xuống vết bầm tím trên má Lệ Tri, có chút kinh ngạc hỏi: “ Lệ cô nương sao vậy?”
Lệ Tri nói, “Ta cũng gặp một người hảo tâm.”
Lệ Từ Ân đứng bên cạnh che miệng cười.
“Thì ra là vậy.” Tạ Lan Tư bình tĩnh cười nói: “Xem ra vận khí chúng ta đều không tệ.”
“Tỷ tỷ, tỷ tiếp tục nói chuyện với Điện Hạ đi. Tiểu muội và ca ca đã hẹn đi trước rồi.” Lệ Từ Ân cúi đầu thi lễ với Tạ Lan Tư, sau đó nháy mắt với Lệ Tri, rồi khoái hoạt như một con én bay về phía Lệ Tượng Thăng đang chờ trước cổng mã tràng.
“Cưỡi ngựa không?” Tạ Lan Tư hỏi.
“Ta không biết cưỡi.”
“Có một người hảo tâm nguyện ý dạy ngươi.”
Tạ Lan Tư quay lại và nói vài lời với Lý quản sự, sau đó đi về phía gian phòng ngoài cùng bên trái của chuồng ngựa.
Một lúc sau, hắn dẫn một con ngựa la sát to lớn màu nâu đỏ bước ra.
Ngựa La Sát được sinh ra từ La Sát Quốc xa xôi, nơi có thời tiết lạnh và băng giá, không chỉ con người phát triển chiều cao vượt trội mà ngay cả loài ngựa cũng vậy, ngựa La Sát là loại ngựa cực kỳ tốt, là chiến mã được Khê Bồng mã tràng đặc biệt bồi dưỡng.
Tạ Lan Tư dắt ngựa, Lệ Tri đi theo hắn đến đồng cỏ rộng lớn bên ngoài mã tràng.
Hắn lên ngựa trước, sau đó đưa tay ra cho Lệ Tri.
Lệ Tri nắm tay hắn, bước lên bàn đạp, dùng một chút lực cộng với sự giúp đỡ của Tạ Lan Tư, nàng đã thành công cưỡi lên ngựa La Sát cao lớn.
“Giá!”
Tạ Lan Tư hô lên một tiếng, kẹp chặt hai chân, con ngựa La Sát giơ vó trước lên phi nước đại ra ngoài.
Tiếng gió vù vù bên tai.
Những vết sẹo trên lưng dán chặt vào vòng ngực của Tạ Lan Tư. Mỗi một lần lắc lư, đều đẩy nàng về phía nhịp tim của hắn.
Trong cái ôm và hơi thở lạ lẫm, Lệ Tri cảm thấy có chút gò bó, nàng dùng hết sức nắm chặt yên ngựa, cố gắng khống chế phương hướng nghiêng của cơ thể.
Tạ Lan Tư nói sau lưng nàng: “Tại sao ngươi lại đột nhiên cứng ngắc?”
Lệ Tri đáp không được.
“Thả lỏng.” Trong giọng nói của hắn lộ ra một tia không vui.
Lệ Tri cố gắng thả lỏng cơ thể đang căng thẳng của mình, nàng ngã về phía sau như tuyết không xương.
Hai cánh tay Tạ Lan Tư vòng qua hai bên hông, nhịp tim của hắn chỉ cách nàng một chút, đập xuyên qua máu thịt của hắn, cùng với vô số ngọn gió xẹt qua hai cánh tay hắn, thổi về phía Lệ Tri ngàn vạn lần.
“Nhìn kìa,” Hắn nhẹ nhàng nói.
Lệ Tri vô thức ngẩng đầu lên.
Đồng cỏ rộng lớn đang được bao phủ bởi hoàng hôn. Trên đỉnh tuyết trắng của núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn, một vòng mặt trời đỏ đang lặn ở phía tây. Ngọn gió đầu hè tốt bụng và mến khách, nhấp nhô trên đồng cỏ, mang đến hương thơm sảng khoái của hoa vuốt ve khuôn mặt nàng.
Nàng như si như mê, không khỏi quên đi người kia.
Tốc độ của chiến mã dần dần chậm lại, hai người thong dong tản bộ giữa hoa dại khắp núi.
“Dám thử không?” Tạ Lan Tư đưa dây cương ra.
“Có gì không dám chứ?”
Lệ Tri nắm chặt dây cương, học Tạ Lan Tư kẹp lấy bụng ngựa: “Giá!”
Tuấn mã không tuân theo mệnh lệnh của nàng.
Tạ Lan Tư mỉm cười nắm tay nàng, dùng tay của nàng nhẹ nhàng lắc dây cương: “Giá…”
Ngựa La Sát chạy nhanh hơn.
Lệ Tri lắc lư trên lưng ngựa, lảo đảo trong vòng tay của Tạ Lan Tư, chật vật không thôi, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, trên mặt Tạ Lan Tư xuất hiện một biểu cảm mà nàng chưa từng thấy trước đây.
Hắn như hòa vào làn gió êm dịu, quên hết mọi thứ trên đời, những nghi ngờ, tính toán, thăm dò mà nàng quen thuộc giờ phút này đều tan thành mây khói.
Tạ Lan Tư cúi đầu nhìn Lệ Tri, cũng cảm thấy mới lạ, thiếu nữ trông rất vui vẻ, đôi mắt lá liễu của nàng linh động hơn thường ngày.
Hai người nhìn nhau bất giác nở nụ cười.
“ Điện Hạ đã bao giờ nghĩ đến việc nuôi một con ngựa khác chưa?”
” Chưa từng.”
“Vì sao?”
Chưa từng có người nào hỏi về vấn đề này, Tạ Lan Tư không khỏi tự hỏi.
Sau khi Kinh Lôi chết, tại sao hắn không nuôi một con ngựa khác?
Hắn có muốn một con ngựa khác không?
Hắn không muốn.
Chỉ cần không có được, thì sẽ không mất đi nữa.
Chỉ cần không tin, thì sẽ không bị phản bội.
Hắn đã luôn sống như vậy.
“Không có con nào hợp mắt” Hắn nói.
“Nếu là ta tặng, liệu có lọt vào mắt xanh của Điện Hạ không?” Lệ Tri cười hỏi.
Bởi vì không có người điều khiển, ngựa La Sát đi càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại trong một biển hoa.
“Khi mùa thu đến, con ngựa cái La Sát mà ta chăm sóc sẽ sinh con. Nếu Điện Hạ muốn, lúc nó sinh, ngài có thể đi cùng ta. Tận mắt chứng kiến sự ra đời của một chú ngựa con hẳn là điều độc nhất vô nhị đối với Điện Hạ.”
“…Nhưng…”
Biển hoa hoa lệ giống như một tấm chăn lộng lẫy nạm bảo thạch và kim tuyến, trải dài khắp các ngọn núi, Lệ Tri và Tạ Lan Tư cưỡi trên lưng ngựa, lẳng lặng nhìn cảnh đẹp trước mặt.
Sau khi mặt trời đỏ rực buông xuống, họ mới từ từ trở về nơi ở của mình.
Đêm đó, Lệ Tri vẫn đến sườn núi như đã hẹn. Sau khi nàng rời khỏi tiểu viện, Tạ Lan Tư đẩy cửa bước ra ngoài, đứng dưới mái hiên nhìn theo phương hướng nàng rời đi, một thân ảnh màu trắng xuất hiện sau lưng hắn.
Vị khách cởi bỏ áo ngoài, lộ ra bộ râu dài đến ngực.
” Điện Hạ?”
“Ngươi hãy đi tra thông tin chi tiết của một dị tộc tên là Hắc Hỏa trong mã tràng.” Tạ Lan Tư nói, “Nếu là gian tế, giết là được.”
Nam nhân liếc nhìn Tạ Lan Tư, chắp tay nói: “Cẩn tuân quân mệnh.”
…
Hôm sau trời còn chưa sáng, Lệ Tri và Lệ Từ Ân đến mã tràng, Lý quản sự kêu hai người các nàng đi xe bò vào thành để mua một lô nhu yếu phẩm hàng ngày.
Đây là lần đầu tiên Lệ Tri và Lệ Từ Ân có cơ hội vào thành kể từ khi họ sung quân đến mã tràng.
Cả hai lên xe bò vui vẻ lên đường tiến về thành.
Trên đường đi, Lệ Từ Ân không ngừng hoạt động cánh tay của mình, gõ nhẹ vào các khớp bị bầm tím.
“Tối qua không đếm được bao nhiêu lần bị khúc gỗ đập vào người, về nhà đau đến không ngủ được…” Nàng nhe răng.
So với Lệ Tri, khả năng phản ứng của Lệ Từ Ân yếu hơn một chút, ngoại trừ Gia Tuệ, thì nàng là người bị đánh nhiều nhất.
Lệ Tri cười xoa đầu muội muội: “Buổi tối đến chỗ tỷ, tỷ thoa thuốc rồi xoa bóp cho muội.” Lệ Từ Ân ôm cánh tay của nàng, dựa vào trong lòng nàng, nũng nịu nói: “Cám ơn tỷ! Tỷ là tốt nhất thiên hạ.”
Hai người cười nói tiến vào thành, xe bò đưa bọn họ đến phiên chợ, lão Trương đánh xe ước định với Lệ Tri, hẹn gặp nhau ở cổng thành lúc hoàng hôn, cùng nhau trở về mã tràng.
Những thứ mà Lý quản sự yêu cầu mua đều là những thứ vụn vặt lẻ tẻ, Lệ Tri dựa theo địa điểm để đi mua. Khi đến ngã ba, Lệ Từ Ân đột nhiên có vẻ bất an và thường xuyên nhìn về một hướng.
“Có chuyện gì sao?” Lệ Tri hỏi.
“Muội… Muội có quen một lão phu nhân sống trong con hẻm này!” Lệ Từ Ân nói.
Lệ Tri lập tức hiểu được nàng muốn làm gì.
“Vẫn còn sớm, chờ chúng ta mua xong, tỷ sẽ đi cùng muội thăm lão nhân.” Lệ Tri cười nói.
“ Thật tốt quá!” Lệ Từ Ân kích động ôm lấy Lệ Tri.
Để đi thăm người, Lệ Tri còn mua một ít hoa quả ở cửa hàng tạp hóa gần đó.
Dưới sự dẫn dắt của Lệ Từ Ân, cả hai đi qua những con ngõ nhỏ phức tạp và chật hẹp, dừng lại trước một cánh cửa gỗ cũ nát. Cánh cửa khép hờ, Lệ Tri nhìn thấy một mảnh hắc ám bên trong.
“Lão phu nhân? Lão phu nhân?” Lệ Từ Ân nhẹ nhàng nhìn cửa.
Nàng kêu một hồi, thì có tiếng người lật qua lật lại bên trong, một lúc sau, tiếng bước chân vội vã rời rạc đi tới cửa, cánh cửa gỗ đổ nát kêu cọt kẹt mở ra, sau cửa xuất hiện một khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Lão nhân mở to một đôi đồng tử màu bạc đục ngầu, nhìn vào khoảng không trống rỗng giữa hai người, đôi môi khô khốc nói mấy câu, nhưng một chữ Lệ Tri cũng không hiểu, chỉ có thể nhìn ra là lão nhân rất vui mừng khi Lệ Từ Ân đến thăm.
Lệ Từ Ân đỡ lão nhân, quay đầu cười với Lệ Tri, “Lệ Tri tỷ tỷ, đây là Ngọc San nãi nãi, tổ tiên của bà ấy từng là hoàng thất Dực Quốc, cho nên bà không biết nói Quan thoại. “
Sau khi nói xong, Lệ Từ Ân lại quay sang lão nhân, lảm nhảm vài từ mà Lệ Tri không thể hiểu được.
“Muội vừa mới nói cái gì?” Lệ Tri kinh ngạc hỏi.
“Tiếng Dực Quốc…bây giờ nó được gọi là thổ ngữ Dực Châu.” Lệ Từ Ân nói, “Lúc muội ở Đô Hộ phủ, khi không có chuyện gì làm muội thường chạy ra khỏi phủ tìm nãi nãi học tiếng Dực Quốc. Bây giờ muội gần như đã học được hết rồi. Nãi nãi nói, tiếng Dực Quốc của muội tốt giống như người bản xứ vậy đó.”
“Chúng ta đừng đứng trò chuyện nữa, nãi nãi bảo chúng ta lấy ghế gỗ nhỏ ra ngoài cửa nói chuyện với nãi nãi.” Lệ Từ Ân nói.
Lệ Tri bước vào căn phòng tối, mượn ánh sáng ngoài cửa chiếu vào mới tìm được ba chiếc ghế nhỏ đã sờn màu.
Nàng cầm ghế đi ra cửa, mỗi người một cái ngồi xuống.
Lệ Từ Ân nói chuyện với lão nhân, sau đó sẽ dùng Quan thoại thuật lại cho Lệ Tri nghe.
Lão nhân nói, ngoài cửa có ánh nắng tốt, phơi nắng nhiều sẽ không dễ sinh bệnh, mỗi buổi chiều, bà đều sẽ ngồi ở cửa một lát.
Tuy nhiên, theo quan sát của Lệ Tri, ngay cả khi con hẻm nhỏ này có ánh nắng mặt trời, thì đó cũng là chuyện của mấy chục năm trước. Bây giờ tường viện cao lớn mới được xây dựng đã ngăn cách ánh sáng mặt trời, chỉ để lại bụi bặm trôi lơ lửng trong con hẻm yên tĩnh và hoang vắng này.
Nàng không hỏi về lý do khiến lão nhân bị mù, Lệ Từ Ân cũng vậy.
Các nàng đều hiểu rằng thế gian có quá nhiều điều bất đắc dĩ.
Lệ Từ Ân nói chuyện phiếm với lão nhân, Lệ Tri tìm nước để rửa hoa quả mà nàng mang đến, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ đưa cho lão nhân.
Ba người họ ăn hết một quả dưa trong con hẻm u tĩnh.
Số hoa quả còn lại Lệ Tri đều để lại cho lão nhân, bao gồm cả chiếc chăn bông mà nàng vội vàng chạy đến cửa hàng tạp hóa gần đó để mua trước khi rời đi, để thay cho tấm vải rách trên giường không còn khả năng chống lạnh của lão nhân.
Khi đi ra khỏi ngõ, Lệ Từ Ân nói: “Hương tro lúc trước mà muội muốn ca ca ăn là do nãi nãi này đưa cho muội.”
Ra khỏi ngõ, ánh chiều tà lại phủ xuống hai người.
Lệ Từ Ân nói: “Thứ đó vốn là nãi nãi dùng để cứu nhi tử của mình, đáng tiếc nhi tử của nãi nãi không qua khỏi. Tỷ tỷ, tỷ nói xem, tại sao trên đời này có người luôn phải chịu khổ?”
Lệ Tri không thể trả lời câu hỏi của muội ấy, vì ngay cả nỗi đau khổ của tỷ muội song sinh, nàng còn không hóa giải được thì nói gì đến việc hiểu cho sự đau khổ của thế gian.
“Tỷ cũng không hiểu.”
Lệ Từ Ân lặng lẽ nắm lấy tay nàng, nhìn hoàng hôn trên đỉnh đầu, “Đôi cánh của muội không rộng lớn bằng tỷ, có thể bảo vệ rất nhiều người. Muội chỉ muốn tỷ tỷ và ca ca được bình an, dù có bắt muội làm chuyện gì cũng được.”
Như thể chỉ ra điều gì đó, mắt nàng nhìn Lệ Tri đầy thâm ý.
Lệ Tri mỉm cười, dùng ngón trỏ gãi gãi sống mũi nhỏ nhắn đáng yêu của nàng.
“Đi thôi, chúng ta còn có hai thứ cuối cùng cần mua.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT