Gia thục lớn nhất trong thị trấn được thành lập tại Mặc Kỳ Thị, các lớp học do một số lão sư nổi tiếng nhất trong vùng cùng giảng dạy.

Bởi vì nơi học là tại nhà mình nên bốn huynh muội của Mặc Kỳ đã đến sớm, Mặc Kỳ Lễ và Mặc Kỳ Xa đang ngồi nằm trên bàn, chăm chú nhìn con dế trong cái hũ, Mặc Kỳ Xa kiêu ngạo nói đây là “Oản Đậu Hoàng” do hắn thức trắng đêm bắt được.

Muội muội nhỏ nhất  Mặc Kỳ Đan Liễu chán nản ngáp dài, mười ngón tay được nhuộm đỏ tươi bằng cây bóng nước, khuôn mặt xinh đẹp hoa lệ âm thầm thu hút sự chú ý của mấy thiếu niên.

Là đại ca nên Mặc Kỳ Tích ổn trọng hơn nhiều, nhưng hắn vẫn mở một sòng bạc nhỏ trong học đường.

Mười nhi tử của những người có mặt mũi ở Minh Nguyệt Tháp đang cá cược một cách hào hứng quanh một chiếc bàn dài.

“Lớn! Lớn! Lớn!”

“Tiểu! Tiểu!”

Thời điểm Lỗ Tòng Nguyễn tiến vào thì trong phòng đang là một cảnh tượng rực lửa như thế này.

“Sao các ngươi đã bắt đầu rồi? Tại sao không đợi ta?” Hắn trêu đùa hỏi.

Mặc Kỳ Xa ngẫng đầu, trông thấy Lỗ Tòng Nguyễn….điều quan trọng nhất là nhìn thấy Lệ Tri ăn mặc tỉ mỉ đứng sau lưng Lỗ Tòng Nguyễn, hắn kinh ngạc hét lên một tiếng, lảo đảo lùi lại.

Hắn lùi như vậy, lưng liền đụng phải cái bàn, cái hũ đổ xuống, con dế nhảy ra ngoài…

Bị những người đang nhìn Lệ Tri đến ngây người như Mặc Kỳ Xa giẫm bẹp.

Mặc Kỳ Xa lại kêu lên lần nữa, lần này là vì “Oản Đậu Hoàng” đã chết bẹp dí dưới đất.

Nhiều người vây quanh Lỗ Tòng Nguyễn, khen Lệ Tri đứng sau lưng hắn như ngọc bội. Lỗ Tòng Nguyễn vẻ mặt kiêu ngạo giới thiệu thân phận của Lệ Tri là tội thần chi nữ.

“Nếu Lệ Gia không bị hoạch tội, nàng vẫn là nữ nhi của nhị phẩm Trung Thư Lệnh, làm sao có thể lưu lạc đến Minh Nguyệt Tháp này.” Lỗ Tòng Nguyễn dương dương đắc ý, rất tự hào vì có được một nha hoàn đã từng là tiểu thư xuất thân cao quý.

Đủ loại ánh mắt đều tập trung trên người Lệ Tri, nàng cúi đầu im lặng, thần sắc bình tĩnh.

“Cút cút cút, đừng cản đường ở đây!” Mặc Kỳ Xa chen vào đám đông, lòng bàn tay vẫn ôm con dế đã vãng sinh cực lạc. Hắn nhắm mắt làm ngơ với Lỗ Tòng Nguyễn, vẻ mặt kinh hỉ chào hỏi Lệ Tri, lúc thì hỏi nàng tại sao lại đến gia thục, lúc thì hỏi nàng sau khi tan học có thời gian đến viện hắn để xem bộ sưu tập con dế của hắn không.

Lỗ Tòng Nguyễn bất mãn khi có người nhìn vào Lệ Tri, liền thay nàng trả lời:

“Ngươi đừng mơ, Lệ Tri là người của Đô Phủ phủ chúng ta, muốn hỏi nàng có rảnh không, thì trước tiên phải hỏi ta……”

Mặc Kỳ Xa thật sự ngốc nghếch hỏi:

“Vậy ta và nàng có thể đi nhìn con dế sau giờ học không?”

Lỗ Tòng Nguyễn không chút nghĩ ngợi: “Không được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì nàng sẽ hồi phủ với ta sau giờ học.”

“Chỉ một chút thôi! Một chút cũng được!”

Mặc Kỳ Xa nhao nhao ầm ĩ, Mặc Kỳ Đan Liễu tự mình tránh xa đám đông, thấy ca ca mình ngu ngốc như vậy, liền hừ lạnh khinh thường.

Đúng lúc này, một người trông giống như phu tử bước vào học đường với cây thước và sách vở.

Mọi người nhanh chóng tìm chỗ ngồi ngồi xuống, Lệ Tri ngồi cạnh Lỗ Tòng Nguyễn theo chỉ dẫn của hắn.

Minh Nguyệt Tháp dân phong cởi mở, dân bản xứ không có phân chia riêng biệt nam nữ, vì vậy trong học đường, ngoại trừ Mặc Kỳ Đan Liễu, còn có một vài tiểu thư phú hộ mặc trang phục tơ lụa xinh đẹp khác.

Lệ Tri lẫn vào cùng cũng không tính là đột ngột.

Phu tử ho một tiếng cho thanh giọng rồi kêu một vài người đứng lên để kiểm tra kiến ​​thức của tiết học trước.

Mặc Kỳ Xa không đáp được câu hỏi nên bị đánh mười thước. Sau đó vì câu nói “Có bản lĩnh thì cùng ta so cưỡi ngựa bắn tên.” mà bị đánh thêm năm thước nữa.

Lệ Tri thấy hắn đau đến mức mắt đỏ hoe nhưng vẫn chịu đựng không kêu một tiếng. Các huynh trưởng của hắn bên dưới đều la lên, nói hôm nay hắn ra dáng nam tử hùng phong.

Sau khi kiểm tra kết thúc, phu tử bắt đầu dạy học.

Vận khí Lệ Tri không tệ, hôm nay phu tử không bắt học mấy cái học thuyết Thánh Nhân, mà là học lịch sử của Đô Hộ phủ Minh Nguyệt Tháp

“… Đô Hộ phủ Minh Nguyệt Tháp đã tồn tại hai trăm năm. Nó đã trải qua hai triều Ngũ Đại, là lãnh thổ trọng yếu của Đại Yến. Trước triều Đại Yến, phía dưới Minh Nguyệt Tháp có năm phủ, châu. Sau khi đương kim thánh thượng đăng cơ, Dực Châu cũng được chia thành châu thuộc về Minh Nguyệt Tháp.”

Phu tử nói nghiêm túc, nhưng các đệ tử bên dưới lại đang làm việc của riêng họ.

Huynh muội Mặc Kỳ không phải đang ngủ thì chính là châu đầu ghé tai nhau thì thầm, hầu hết các đệ tử khác đều phân tâm. Lỗ Tòng Nguyễn đang hỏi tiểu thư phú hộ phía sau mua cây trâm bảo thạch trên đầu ở đâu, hắn định mua một chiếc cho Lệ Tri sau giờ học.

Trong học đường, Lệ Tri có lẽ là người duy nhất chăm chú lắng nghe giảng bài.

Vì lý do này, phu tử biết nàng không phải là đệ tử của gia thục nên đã yêu cầu nàng đứng lên trả lời các câu hỏi.

“Hiện tại ai là đương gia Dực Châu?”

“Chấp chưởng Dực Châu chính là Dực Châu Vương, Mặc Kỳ Truyền Mẫn.”

“Ngọn núi cao nhất Dực Châu tên là gì?”

“Phương Sơn.”

Phu tử thấy Lệ Tri trả lời lưu loát, ông kinh hỉ mà mở rộng phạm vi câu hỏi.

“Từ kinh đô xuất phát, chúng ta phải đi thuyền qua bao nhiêu bến cảng mới đến Minh Nguyệt Tháp? Tốn thời gian bao lâu?”

Cũng là được mọi người chú ý, nhưng sự chú ý lúc này hoàn toàn khác với lúc nàng mới bước vào.

Lệ Tri suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Nếu đi theo đường sông, vậy phải đi qua Úy Tàng Cảng ở Thanh Châu,Tòng Loan Cảng ở Sâm Châu, Bỉ Liễu Cảng ở An Châu … tổng cộng có mười một cảng, tốn thời gian một tháng. Nếu đi theo đường biển, thì phải đi qua Úy Tàng Cảng ở Thanh Châu, Thủ Bi Cảng ở Khưu Châu, Thọ Gia Cảng ở Hội Châu.. tổng cộng chín cảng, thời gian cũng sẽ tốn một tháng. Thời gian trên chỉ là ước tính đại khái, nếu muốn chính xác hơn phải phụ thuộc vào tốc độ và hướng gió.”

“Đúng vậy, ngươi nói rất tốt.” Lão sư có chút hứng thú nhìn nàng, “Là nữ nhân, lại biết địa lý không ít, thật sự là hiếm thấy.”

“Phu tử tinh thông địa lý, đệ tử mạo muội, xin hỏi phu tử có từng nghe nói qua địa phương tên là Đại Sóc chưa?”

“Lão phu không dám nói mình tinh thông địa lý thiên hạ, chẳng qua là ta đã đi qua nhiều nơi hơn so với người thường mà thôi. Nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến nơi gọi là Đại Sóc.” Phu tử vuốt chòm râu, khó hiểu nói “Đại Sóc có gì hiếm lạ sao?”

“… Nó chỉ là một nơi trong truyền thuyết mà thôi, đệ tử cũng không biết nhiều về nó.” Lệ Tri che giấu sự thất vọng của nàng.

Phu tử mời Lệ Tri ngồi xuống, rồi nói về những nơi khác.

Sau giờ địa lý là tiết kinh học, môn mà Lệ Tri không có hứng thú, học xong thì đã quá trưa. Lỗ Tòng Nguyễn một lần nữa thay Lệ Tri từ chối lời mời của Mặc Kỳ Xa, đưa nàng lên xe ngựa rời khỏi Mặc Kỳ Gia.

Khi đi ngang qua Kim Ngân Lâu mà vị tiểu thư phú gia kia nhắc tới, Lỗ Tòng Nguyễn ra lệnh cho người dừng xe lại, gọi gã sai vặt của mình vào mua một cây trâm bảo thạch giống hệt, rồi không nói lời nào mà cài lên tóc của Lệ Tri.

“Quả nhiên ngươi đeo lên đẹp hơn những tục nữ kia.” Lỗ Tòng Nguyễn nói.

Lệ Tri cúi đầu im lặng, đã quen với cách làm lộng quyền của Lỗ Tòng Nguyễn.

Phu xe ngựa giơ roi lên, cỗ xe lại từ từ tiến về phía trước.

Trong xe, Lỗ Tòng Nguyễn như có điều suy nghĩ mà nhìn Lệ Tri, nàng nghĩ chắc hắn vẫn đang đắm chìm trong sự hài lòng khi tặng cây trâm cho nàng, nhưng nàng không ngờ là hắn lại nói sang chuyện khác:

“Nếu ngươi thích đọc sách, ngươi có thể mượn tất cả sách trong thư phòng của ta.”

Chủ tử thi ân, tự nhiên muốn có hồi đáp.

Tuy rằng Lỗ Tòng Nguyễn chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc thật của nàng.

“… Nô tỳ cảm tạ thiếu gia.” Bởi vì nàng ngồi ở trong xe ngựa, Lệ Tri chỉ cúi đầu hành lễ.

“Ngươi không cần câu nệ như vậy, ngươi ở Phù Phong viện lâu như vậy, ngươi còn không biết ta là người như thế nào sao?” Lỗ Tòng Nguyễn nói: “Khi không có người khác, ngươi có thể gọi ta là A Nguyễn.”

Lệ Tri vội vàng cúi đầu, cung kính nói: “Chủ tớ không giống nhau, nô tỳ không dám.”

“Tri Tri.” Lỗ Tòng Nguyễn đột nhiên nói, “Đây là nhũ danh của ngươi sao?”

Lệ Tri không trả lời, hắn tiếp tục nói:

“Tâm ý của ta đối với ngươi, ngươi vẫn chưa rõ sao?”

Trong xe chỉ có tiếng của Lỗ Tòng Nguyễn, Lệ Tri cúi đầu, cầu mong xe ngựa mau chóng đến Đô Hộ phủ.

“Ta biết nàng là nữ nhi quan lại, tâm cao khí ngạo. Ta sẽ không nói muốn nạp nàng làm thiếp.” Âm thanh Lỗ Tòng Nguyễn thành khẩn, “Ta sẽ thuyết phục phụ mẫu, đem kiệu tám người khiêng đón nàng về phủ. Tri Tri, nàng có muốn gả cho ta làm thê không?”

“Thiếu gia…” Cuối cùng Lệ Tri cũng lên tiếng: “Thiếu gia là Đô Hộ chi tử, nô tỳ chỉ là tội thần chi nữ, nếu thiếu gia lấy nô tỳ làm thê, sẽ chỉ làm liên lụy đến thanh danh của thiếu gia.”

“Chỉ không thể làm quan mà thôi, đối với ta chuyện đó cũng không có gì to tát.” Lỗ Tòng Nguyễn không xem trọng nói: “Ta cùng nàng kết làm một đôi thần tiên quyến lữ, ngao du sơn thủy, chẳng phải sẽ khoái hoạt hơn nhiều so với việc tham gia khoa cử rồi làm quan sao?”

Lệ Tri đành phải thay đổi mạch suy nghĩ và tiếp tục khuyên can:

“Cho dù thiếu gia nghĩ như vậy, nhưng lão gia và phu nhân chưa chắc sẽ nghĩ như vậy. Thiếu gia là nhi tử duy nhất trong nhà, nên gánh vác trách nhiệm chấn hưng gia tộc.”

“Ta sẽ thuyết phục bọn họ, chuyện này nàng không cần lo lắng.” Lỗ Tòng Nguyễn tự tin nói.

Lệ Tri biết sự tự tin của hắn đến từ việc hắn là nhi tử duy nhất trong nhà.

Lỗ Hàm sẽ không bao giờ đánh chết đứa con trai duy nhất của mình chỉ để phá hủy uyên ương, chứ đừng nói đến phu nhân cưng chiều thành tính của Lỗ Hàm. Chỉ cần Lỗ Tòng Nguyễn đủ quyết tâm, phụ mẫu của hắn sẽ không ngăn cản được.

Lệ Tri có thể nhìn ra Lỗ Tòng Nguyễn rất nghiêm túc, nếu nàng không nghĩ cách, hắn sẽ thực sự đến gặp phụ mẫu mình để cầu hôn nàng.

Nàng không muốn dính vào những việc không cần thiết, lại càng không muốn dính vào những việc liên quan đến Lỗ Tòng Nguyễn.

Ngay lúc Lệ Tri đang vắt óc suy nghĩ phải làm thế nào để thoát khỏi chuyện này, thì nàng đã nhận được một tin tức động trời lúc về phủ…

Bệnh ở chân của Tạ Lan Tư đã khỏi, hôm nay hắn đã rời khỏi Đô Hộ phủ và đến phục dịch ở Bồng Khê Thảo Điện.

Nàng không thể tin được điều này, vì vậy nàng đã ra lệnh cho Gia Tuệ đến Trúc Viên để hỏi, khi Gia Tuệ trở lại, sắc mặt của nàng ấy rất khó coi, Gia Tuệ nói với nàng Trúc viên đã người đi nhà trống.

“Sao lại như thế?” Lệ Tri cau mày.

“Ta cũng rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao lại rời đi vội vàng như vậy…” Gia Tuệ vẻ mặt lo lắng, “Ta nghe nói có một Trường Lại tên là Dư Kính Dung đã nhiều lần can ngăn Đô Hộ đại nhân, nói rằng đó là... nhi tử của Phế Thái Tử bị hoàng thượng phái đến Minh Nguyệt tháp để đi lính, lão gia nên làm gương mà đối xử bình thường. Nếu không, người trong kinh đô sẽ khó chịu, cho rằng lão gia dụng tâm kín đáo mới kết giao với Điện Hạ.”

“Dư Kính Dung này là người nào?”

“Ta chưa từng thấy qua,” Gia Tuệ lắc đầu, “Nhưng nghe nói hắn là một thanh quan,  làm người chính trực, chỉ là có chút cứng nhắc.”

Dư Kính Dung sớm không nói, muộn không nói, hết lần này tới lần khác lại phát sinh vào lúc này…

Lệ Tri theo bản năng liên kết nó với Lỗ Tòng Nguyễn, mấy ngày nay, hắn rõ ràng đã buông lỏng hơn, giống như đã giải quyết được vấn đề nghiêm trọng nào đó, nguyên nhân là do hắn đã tìm được một chiến tướng đắc lực công kích.

Nàng bảo Gia Tuệ đừng lo lắng, rồi quay người đến Phù Phong viện cầu kiến Lỗ Tòng Nguyễn.

Dọc đường đi nàng không gặp ai, chẳng mấy chốc đã đến Phù Phong viện nơi Lỗ Tòng Nguyễn đang ở, các nha hoàn trong viện nhìn thấy nàng, đều kính sợ cúi đầu.

Lỗ Tòng Nguyễn trong thư phòng cười đến đỏ cả mặt, gã sai vặt thiếp thân đứng bên cạnh, hai người tựa hồ nhận được tin vui, từ trong ra ngoài đều vui mừng khôn xiết.

Lệ Tri ôm bộ y phục lụa đã mặc hôm nay đi vào, Lỗ Tòng Nguyễn nhìn bộ y phục áo vải nô bộc trên người nàng, nụ cười trên mặt nhạt đi, phất tay bảo gã sai vặt lui ra.

“Làm sao, nàng đến để mượn sách à?” Lỗ Tòng Nguyễn ngoài cười mà trong không cười, trong mắt phảng phất có uy hiếp.

Lệ Tri nhìn ra hắn biết rõ lý do nàng đến đây, nhưng hắn không muốn nghe nàng nói, vì vậy hắn cố tình nói về việc mượn sách.

Nhưng nàng nhất định sẽ không cho hắn như ý.

Lệ Tri quỳ xuống, trầm mặc thi lễ một cái.

Sau khi đứng dậy, nàng tháo chiếc trâm ngọc trên đầu, đôi bông tai ngọc trên tai, xóa bỏ tất cả những dấu vết không thuộc về nàng.

Sắc mặt Lỗ Tòng Nguyễn nhất thời trầm xuống.

“... Nàng đang làm cái gì vậy?”

“Đa tạ thiếu gia ưu ái, nhưng nô tỳ bạc mệnh phúc bé, không dám liên lụy thiếu gia. Nô tỳ nguyện vì thiếu gia chăm ngựa ở mã tràng, vì thiếu gia mà ngày ngày cầu phúc cho ngài được bái tướng phong hầu.”

Lệ Tri giơ hai tay cầm chiếc áo lụa, những đồ trang sức đắt tiền tỏa sáng rực rỡ trên chiếc áo lụa lộng lẫy.

Với vẻ mặt kiên quyết, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của Lỗ Tòng Nguyễn, chậm rãi nói:

“... Tâm ý nô tỳ đã quyết, xin thiếu gia đáp ứng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play