Cho đến khi Lệ Tri trở lại Phù Phong viện, sự uy hiếp của Lệ Tấn Chi vẫn còn đọng lại trong tâm trí nàng.

Huân Phong vẫn đang cầm chổi giả vờ bận rộn trong sân, khi thấy Lệ Tri trở về, liền quay đầu đi, quét lung tung dưới đất.

Lệ Tri không thèm phản ứng với nàng ta, đi thẳng vào phòng nhìn một chút, sau khi biết thiếu gia đang cùng lão gia nói chuyện trong thư phòng, nàng mới có thời gian tìm một chỗ ngồi xuống suy nghĩ.

Nàng là tội thần chi nữ, nói thẳng ra nàng chỉ là một nô lệ, không có nguyệt ngân hàng tháng, toàn bộ đều dựa vào ban thưởng của chủ nhân.

Nếu muốn dựa vào mấy lượng bạc để chặn miệng của Lệ Tấn Chi thì không thể được.

Mục tiêu của Lệ Tấn Chi rất rõ ràng, muốn nàng trộm những thứ có giá trị ở Đô Hộ phủ.

Trong Đô Hộ phủ có rất nhiều đồ vật quý giá, đặc biệt là mấy viện của chủ tử, nhưng nếu trộm đồ ở đó, không quá hai ngày sẽ bị phát hiện. Lệ Tri đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức làm chuyện như vậy.

Ngoài viện của chủ tử, những nơi khác không phải là không có vật đáng giá.

Ví dụ như thiên phòng dành cho khách, Lệ Tri nhớ rõ có rất nhiều trân bảo ở đó.

Sau một đêm suy nghĩ, Lệ Tri vẫn bước vào phòng khách vào sáng hôm sau.

Nàng nhìn quanh phòng một lượt, ánh mắt rơi vào Bát Bảo Giá trên tường. Trên giá bày rất nhiều đồ trang trí, bao gồm cả chậu hoa, quả cầu hương liệu bằng men, tất cả đều không đáng bao nhiêu.

Một chiếc hộp tròn nạm đá quý thu hút sự chú ý của nàng.

Lệ Tri đến gần, cầm chiếc hộp tròn lên xem xét, bên trong hộp có ít nhất mười hai viên bảo thạch bắt mắt, thoạt nhìn rất có giá trị.

Một lúc sau, Lệ Tri đi ra khỏi phòng dành cho khách, đi về hướng cửa phủ.

Một bóng người lén lút xuất hiện từ một hướng khác, tuy là một mỹ nhân nhưng trong mắt lại đầy gian xảo.

Khi Lệ Tri đã đi xa, Huân Phong nhanh chóng bước vào khách phòng.

Nàng nhìn quanh, và nhanh chóng nhận ra có thứ gì đó bị thiếu trên Bát Bảo Giá.

Mặc dù có rất nhiều khoảng trống trên Bát Bảo Giá, nhưng Huân Phong nhớ rõ, ban đầu nơi đây có một chiếc hộp tròn khảm châu thạch, được mang đến từ nhà mẹ đẻ của phu nhân.

Trong lòng Huân Phong mừng như điên, nhưng lúc này càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, Huân Phong kiềm chế dục vọng đi báo tin cho Lỗ Tòng Nguyễn, giả vờ bình tĩnh trở lại công việc quét tước.

“Huân Phong tỷ tỷ, sao tỷ lại cao hứng như vậy? Có chuyện gì vui sao?” Một tiểu nha hoàn đi ngang qua muốn lấy lòng Huân Phong, nhưng không ngờ muốn vuốt mông ngựa lại đụng phải chân ngựa.

Huân Phong trừng mắt nhìn đối phương:

“Liên quan gì đến ngươi!”

Tiểu nha hoàn ủy khuất rời đi.

Trong lòng Huân Phong nóng như lửa đốt, chưa bao giờ nàng cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, nàng vất vả chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được lúc Lệ Tri tan trực.

Lệ Tri vừa rời khỏi phủ, nàng liền tìm cớ lặng lẽ đi theo ra ngoài.

Nếu xuất phủ làm việc cho chủ tử, thì một hạ nhân như Lệ Tri sẽ được cung cấp một chiếc xe ngựa để đưa đón

Nhưng hôm nay Lệ Tri lại đi bộ ra ngoài, trong mắt của Huân Phong, điều này càng chứng tỏ chuyến đi này của Lệ Tri chắn chắn có quỷ.

Huân Phong đi theo từ xa, nhìn Lệ Tri do dự một lúc trước cửa tiệm cầm đồ, sau đó bị một đại thẩm mời vào một căn phòng nhỏ đóng kín cửa trong ngõ.

Đại thẩm kia Huân Phong nhận ra, những kẻ lưu manh trong thị trấn có bất cứ thứ gì không dễ bán, chúng đều tìm đến bà ta.

Huân Phong cảm thấy chờ đến bây giờ đã đủ an toàn rồi, nhân chứng vật chứng đều có, sợ gì Lệ Tri ngụy biện?

Nàng hạ quyết tâm, quay người bước nhanh về hướng Đô Hộ phủ.

Huân Phong vốn định trực tiếp báo với Lỗ Tòng Nguyễn, nhưng sau khi nghĩ lại, nàng lo lắng Lỗ Tòng Nguyễn sẽ bao che cho Lệ Tri, tuy rằng vừa tức vừa hận, nhưng nàng không còn cách nào khác đành phải trực tiếp đến gặp lão gia để cáo trạng.

Hôm nay là ngày Tạ Lan Tư tái khám, Lỗ Hàm đang ở trong Trúc Viên.

Hắn đang cao hứng khi nghe đại phu nói thân thể của Tạ Lan Tư có chuyển biến tốt đẹp, chắc hẳn không lâu nữa có thể thanh trừ hết độc tố, thì Huân Phong đã bất chấp sự ngăn cản của Quả Đào và những người khác mà đột ngột xông vào Trúc viên.

Lỗ Hàm ban đầu muốn trừng phạt Huân Phong vì tội vô lễ, nhưng sau khi nghe Huân Phong nói vài câu, hắn đã hoàn toàn quên mất lời khiển trách.

“Nha hoàn Phù Phong viện Lệ Tri bán trộm tài vật trong phủ?”

Lỗ Hàm vô thức liếc nhìn Tạ Lan Tư bên cạnh.

“Hồi lão gia, nô tỳ không muốn tin tưởng hạ nhân cùng viện lại làm loại chuyện này, nhưng nô tỳ một đường đi theo nàng, nhìn thấy nàng tiến vào chợ đen nơi bán đồ trộm cắp, vì vậy nô tỳ mới vội vàng quay về bẩm báo với lão gia.”

Huân Phong nói với vẻ tiếc nuối:

“Chiếc hộp tròn kia là của hồi môn mà phu nhân mang theo từ nhà mẹ đẻ, không chỉ có giá trị liên thành mà còn là nơi ký thác tưởng niệm của phu nhân đối với nhà mẹ đẻ. Nó vô cùng quan trọng đối với phu nhân. Lệ Tri rõ ràng biết chuyện này, nhưng vẫn... ai..!”

“Chuyện này…”

Khi Lỗ Hàm nghe nói đó là vật phu nhân yêu thích thì trên mặt lộ rõ ​​vẻ tức giận, nhưng khi nghĩ đến Lệ Tri là do Điện Hạ giới thiệu, hắn lại nuốt giận vào trong.

Thấy tình hình đã phát triển thành một tình huống khó xử, Tạ Lan Tư như mấu chốt của sự lúng túng, điềm tĩnh nói:

“Trộm bán tài vật của chủ nhân là trọng tội, nếu nuông chiều thì chỉ sinh ra lòng bất chính. Quả Đào, đẩy xe lăn cho ta!”

“Điện hạ, không thể!” Lỗ Hàm sửng sốt, vội vàng nói: “ Chân của ngài vừa mới được châm cứu, đại phu đặc biệt dặn ngài phải nghỉ ngơi thật tốt…”

“Nếu vị cô nương này đã tin chắc như vậy, thì chúng ta nên đi xem thử xem có thật hay không.” Tạ Lan Tư vẻ mặt bình tĩnh, “ Lệ Tri là người ta đề cử đến Đô Hộ phủ, nếu nàng thực sự phạm sai lầm lớn, ta sẽ đích thân đem nàng đi quan phủ, sau đó sẽ chịu đòn nhận tội với Đô Hộ.”

“Cái này…” Lỗ Hàm ngập ngừng.

Xe lăn quay vào phòng, Quả Đào cúi đầu chào mọi người rồi bước tới giúp Tạ Lan Tư di chuyển.

Mặc dù là của hồi môn của phu nhân, nhưng thân thể của Điện Hạ rõ ràng là đắt giá hơn. Lỗ Hàm còn muốn thuyết phục thêm vài câu, nhưng Huân Phong bên cạnh lại châm ngòi thổi gió làm ngược lại, như thể ước gì Tạ Lan Tư cũng sẽ đi bắt trộm tại trận.

Trong hậu viện của Lỗ Hàm chỉ có một nữ nhân, nhưng không có nghĩa là hắn không biết những lục đục giữa các nữ nhân, bình thường hắn có thể bỏ qua, nhưng lần này Huân Phong dám đổ thêm dầu vào lửa đến trên đầu hắn, khiến Lỗ Hàm vô cùng tức giận.

Nếu không phải Điện Hạ còn ở đây, hắn thật muốn đuổi đứa nha hoàn gây chuyện thị phi này đi.

Nhưng bây giờ, Điện Hạ đem trong sạch của mình buộc cùng với Lệ Tri, hắn không có hứng thú với sự thanh bạch của Lệ Tri, nhưng vì Điện Hạ, hắn nhất định phải đi chuyến này.

Lỗ Hàm không còn cách nào khác ngoài việc ra lệnh cho người chuẩn bị xe ngựa, và đưa Tạ Lan Tư cùng người tố cáo Huân Phong đến thị trấn.

Không lâu sau khi họ rời đi, Lỗ Tòng Nguyễn cà lơ phất phơ cưỡi ngựa bên ngoài trấn trở về.

Có vài con thỏ rừng và một con bạch hồ treo trên tuấn mã cao lớn. Lỗ Tòng Nguyễn đã nghĩ đến việc làm một chiếc áo choàng bạch hồ cho Lệ Tri, nhưng khi hắn về Phù Phong viện thì lại không tìm thấy người.

Vừa hỏi, hắn mới biết Huân Phong đã tố cáo Lệ Tri ăn trộm của hồi môn của phu nhân, cả Lỗ Hàm và Tạ Lan Tư đều đích thân chạy đến hiện trường.

Lỗ Tòng Nguyễn nghe vậy, có thể chịu nổi sao? Vội vàng ném bạch hồ và thỏ rừng xuống đất rồi đuổi theo.



Xe ngựa của Lỗ Hàm đã đến cổng chợ đen, vài hạ nhân khiêng xe lăn của Tạ Lan Tư xuống, Lỗ Hàm chắp tay sau lưng trầm mặt đứng ở bên cạnh, Huân Phong không giấu nổi sự phấn khích, hồn nhiên không biết rằng Lỗ Hàm đang lạnh lùng nhìn nàng, hắn hạ quyết tâm sau khi chuyện này kết thúc sẽ đuổi nàng ra khỏi phủ.

Cánh cửa chợ đen đóng chặt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng mặc cả phát ra từ khe cửa.

Những người bên trong vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

“Đá cửa.” Lỗ Hàm nói.

Được lệnh, một vài gã sai vặt vạm vỡ đá tung cánh cửa gỗ đang đóng chặt, thân binh của Lỗ Hàm nhanh chóng lao vào, bao vây tất cả những người bên trong và đồng thanh hét lên:

“Đô Hộ đại nhân giá lâm!”

Tạ Lan Tư phất tay ngăn động tác muốn giúp đỡ của Quả Táo lại, tự mình quay bánh xe chậm rãi đi vào đại viện.

Người trong viện hai mặt nhìn nhau, rầm rầm quỳ xuống, có nam có nữ, có già có trẻ.

Tạ Lan Tư và Lệ Tri trong viện bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều không mở miệng nói trước.

Lệ Tri ngồi trên một cái đôn thêu, mái tóc đen nhánh xõa sau lưng, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng như tuyết của nàng.

Một phụ nhân tướng mạo xảo trá đang run rẩy quỳ bên cạnh nàng, tay phải cầm một chiếc kéo lớn bằng bạc.

“Hãy để tất cả những người không liên quan ra ngoài.” Lỗ Hàm nói.

Thân binh của Lỗ Hàm dùng cả tay và chân, nhanh chóng “mời” mọi người ra khỏi sân, chỉ để lại Lệ Tri và phụ nhân đang quỳ bên cạnh.

“Nô tỳ bái kiến Điện Hạ, bái kiến lão gia. Không biết Điện Hạ và lão gia đến đây là…” Lệ Tri từ trên đôn thêu đứng lên, hành lễ vấn an hai người, một tư thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, không có một chút chột dạ nào.

“Có người báo cáo ngươi đã lấy trộm thứ gì đó từ Đô Hộ phủ.” Lỗ Hàm trông rất nghiêm túc, “ Ngươi có thừa nhận không?”

“ Nô tỳ không nhận.” Lệ Tri không chút do dự.

“ Lão gia đã biết ngươi trộm của hồi môn của phu nhân, hiện tại có đầy đủ nhân chứng, ngươi còn dám phản bác?!” Huân Phong lớn tiếng nói.

Lệ Tri đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn Huân Phong:

“Nhân chứng đâu?”

“Nhân chứng là ta!” Huân Phong nói, “Ta đã tận mắt nhìn thấy, sau khi ngươi vào khách phòng, chiếc hộp tròn khảm châu trên giá đã biến mất! Đó là của hồi môn của phu nhân mang từ nhà mẹ đẻ đến….”

“Cho nên, ngươi căn bản không có nhìn thấy ta trộm cái gì, ngươi chỉ là phát hiện sau khi ta đi ra thì cái hộp tròn trên kệ đã biến mất.” Lệ Tri nói.

“Cái này thì có gì khác nhau? Không phải ngươi mang đi, chẳng lẽ là nó tự bay đi sao?” Huân Phong nói: “Ta nói là như vậy có đúng hay không? Vừa hỏi liền rõ ràng thôi!”

“Đúng, vừa hỏi liền rõ ràng thôi!” Lệ Tri bình tĩnh mà phụ họa.

Biểu hiện của Lệ Tri rất bình tĩnh thản nhiên, không có một chút xấu hổ và sợ hãi nào sau khi chuyện xấu bị bại lộ, Lỗ Hàm dần trở nên nghi ngờ và chỉ vào người phụ nhân đang quỳ bên cạnh Lệ Tri.

“Nói cho ta biết, nàng tìm ngươi làm gì? Nói thật đi! Bằng không ta sẽ đưa ngươi giao cho quan phủ!”

Phụ nhân khiếp sợ trước những lời đe dọa của Lỗ Hàm, liên tục dập đầu xin tha:

“Đại nhân, đại nhân …. ta cái gì cũng không biết, chỉ là nhìn thấy nàng lảng vảng trước cửa tiệm cầm đồ, nhìn nàng như một tiểu cô nương bị tiệm cầm đồ lừa gạt, nên không đành lòng, mời nàng đến đây bán đồ!”

“Xem kìa, Đại nhân! Nàng ta thực sự đến để bán đồ ăn cắp đấy!” Huân Phong vui mừng khôn xiết.

“Không, không, không….” Phụ nhân nghe vậy kinh hãi, vội vàng phủ nhận, “Dân phụ làm ăn nghiêm túc, sao dám mua bán đồ ăn cắp! Nha đầu này tới đây để bán tóc, dân phụ tuyệt không dám nói dối!”

“Ngươi nói láo!” Huân Phong trợn to hai mắt.

“Ôi, dân phụ sao dám dối trá trước mặt Đô Hộ đại nhân…. Dân phụ đúng là muốn dùng ba mươi lạng bạc mua tóc của nàng. Đại nhân có biết hiện nay các tiểu thư quý tộc đang lưu hành búi tóc cao, tóc ít sẽ không làm được…” Phụ nhân đè nặng sợ hãi nịnh nọt nói: “Đại nhân, lời của dân phụ đều thật... “

“Ngươi đang giúp nàng ta gạt người!” Huân Phong nổi giận.

“Nói láo cái gì, trên tay ta còn cầm kéo đây!” Phụ nhân sốt ruột nói: “Ta không biết nàng ta, sao ta phải nói dối giúp nàng ta chứ? Nha đầu ngươi thật vô lý!”

Huân Phong kêu lên: “Vậy hộp tròn khảm châu thạch của phu nhân đâu?!”

Lệ Tri vừa định nói, thì một thân ảnh từ ngoài cửa vọt vào, đá Huân Phong một cái, khiến nàng ta ngã nhào xuống đất.

“Là ta kêu Lệ Tri mang đến phòng ta!” Lỗ Tòng Nguyễn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ độc phụ, ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ có cách nhìn hạn hẹp của nữ nhân mà thôi, không ngờ ngươi lại ác độc như vậy, chẳng những không biết ăn năn hối cãi, mà càng ngày càng tệ hại hơn.”

“Thiếu gia! Ngài không thể vì giúp nàng ta mà bỏ qua sự thật!” Huân Phong từ dưới đất vùng dậy, khóc lóc.

“Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ…nếu vậy, ta cũng sẽ cho ngươi nhìn rõ ràng, đây là cái gì?!”

Lỗ Tòng Nguyễn lấy từ trong ngực ra một thứ, đó là chiếc hộp tròn bằng đá khảm châu thạch. Huân Phong nhìn chiếc hộp tròn trong tay Lỗ Tòng Nguyễn, nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả nước mắt cũng ngừng rơi.

Tạ Lan Tư đang ngồi trên xe lăn, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt.

Chân mày Lỗ Hàm nhíu chặt hơn: “Huân Phong, ngươi còn muốn nói gì nữa?”

“Chuyện này… làm sao có thể…” Huân Phong ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn Lỗ Tòng Nguyễn.

“Hôm qua ta lỡ tay làm vỡ một Ngọc Sơn trên Bát Bảo Giá, nên Lệ Tri đề nghị chuyển chiếc hộp tròn này vào trong phòng, bởi vì hộp tròn vốn là của hồi môn của mẫu thân, đặt trong khách phòng cũng không thích hợp. Không ngờ tới ngươi lại gian xảo lợi dụng chuyện này để gây sự!” Lỗ Tòng Nguyễn quay sang Lỗ Hàm, “Để chuyện trong viện của nhi tử kinh động phụ thân, nhi tử tội đáng chết vạn lần.”

Lỗ Tòng Nguyễn hành lễ với Lỗ Hàm, nhưng khi đến Tạ Lan Tư, hắn chỉ cúi đầu cho có.

“Viện của ngươi nên quản nghiêm một chút mới được.” Lỗ Hàm nhíu chặt mày, “Nha đầu Huân Phong này, để nàng ta thu dọn đồ đạc rời khỏi phủ trong hôm nay đi, Đô Hộ phủ chúng ta không chứa nổi vị đại Phật này đâu.”

Lời nói của Lỗ Hàm khiến Huân Phong như rơi vào hầm băng.

Một nơi như Minh Nguyệt Tháp, ngoại trừ Đô Hộ phủ, còn có nơi nào tốt?

Dung mạo của Huân Phong đã xuất chúng từ nhỏ, mười một mười hai tuổi đã được Đô Hộ phu nhân mua về bồi dưỡng làm người bên gối cho nhi tử.

Nàng đã sớm quen sống trong vinh hoa phú quý, bây giờ nếu bị bắt ra ngoài chịu khổ, chẳng phải là muốn mạng của nàng sao?

Nàng hoàn hồn, nhào tới ôm lấy đùi Lỗ Tòng Nguyễn, tuyệt vọng van xin.

“ Thiếu gia, van cầu ngài tha thứ cho nô tỳ một lần, van ngài….nô tỳ sẽ không bao giờ như vậy nữa, cầu Thiếu gia nể tình thời gian qua nô tỳ đã hết lòng hầu hạ mà cứu nô tỳ một mạng…”

“Ta đã cho ngươi cơ hội, cút ngay!” Lỗ Tòng Nguyễn không kiên nhẫn lại đá hắn một cước.

“Thiếu gia, Thiếu gia…”

Huân Phong khóc đến lê hoa đái vũ, đáng tiếc, Lỗ Tòng Nguyễn đã mất kiên nhẫn với nàng, hắn không quan tâm sự hối hận của nàng có thật lòng hay không.

“Nhưng tại sao ngươi lại bán tóc?” Lỗ Hàm khó hiểu nhìn Lệ Tri.

“… Bởi vì nô tỳ là nô lệ, không có nguyệt ngân hàng tháng.” Lệ Tri cúi đầu.

“Đây cũng là một vấn đề… Sau khi trở về, ta sẽ nói chuyện với phòng thu chi, ít nhiều gì cũng sẽ cho ngươi một ít.” Lỗ Hàm nói.

“Đa tạ lão gia nhân từ!” Lệ Tri khom người hành lễ, “Nô tỳ thay mặt những nô lệ khác trong phủ tạ ơn lão gia…”

Mắt thấy kết quả chỉ có mình mình gặp nạn, Huân Phong gấp đến độ hét lên:

“Lão gia, ngài không thể đuổi ta đi! Ta biết ai khiến cho Điện Hạ cửa nát nhà tan!”

Sắc mặt Lỗ Hàm lập tức thay đổi, ánh mắt của Tạ Lan Tư cũng quay lại.

Huân Phong chỉ vào Lệ Tri, liều lĩnh nói:

“Là Lệ Tri! Chính nàng tố giác cha ruột của mình bằng một phong thư, nên mới liên lụy đến việc Thái Tử mưu phản!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play