Điều tốt duy nhất là nàng và Gia Tuệ được làm việc cùng một viện, ngày thường sẽ dễ dàng qua lại hơn.

Nhưng Gia Tuệ lại lo lắng hơn là vui mừng.

“Trong nội viện của thiếu gia phần lớn là mỹ nhân, có người chỉ muốn an phận thủ thường, có người lại muốn làm thông phòng di nương. Đối với bọn họ mà nói, Bàn Bàn chính là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt.”

“Cũng may, thiếu gia tuy thích mỹ nhân, nhưng cũng chỉ là thuần túy thưởng thức, chưa bao giờ ép buộc người nào, bình thường Bàn Bàn chỉ cần chú ý những hạ nhân phía dưới là được, đặc biệt là Huân Phong.”

Gia Tuệ nói: “Huân Phong vốn là nha hoàn của phu nhân, được sắp xếp dạy dỗ thiếu gia chuyện phòng the, sau này nàng ta chắc chắn sẽ là di nương. Nghe nói Bàn Bàn tới, Huân Phong đã phát hỏa một trận thật lớn trong phòng.”

“Phù Phong viện lớn như vậy, chỉ cần chúng ta không ở chung một phòng là được.” Lệ Tri an ủi, “Ta sẽ tránh xa nàng ta.”

Lệ Tri thầm nghĩ, nàng cùng Huân Phong thật ra không có xung đột lợi ích, chỉ cần nàng không bị an bài ở cùng nhĩ phòng, nàng sẽ có rất nhiều biện pháp để tránh xa nàng ta. Sau một thời gian dài, Huân Phong tự nhiên sẽ biết, nàng không phải là mối đe dọa của nàng ta.

Nhưng mà, sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Lúc Lệ Tri mang theo hành lý đến Phù Phong viện, ngay khi nàng bước vào, quản sự ma ma đã phân nàng đến ở tại một gian nhĩ phòng, cũng chính là gian phòng mà Huân Phong đang ở.

Lệ Tri phớt lờ ánh mắt như quả cầu lửa của nàng ta, lẳng lặng thu dọn hành lý.

Sự trầm mặc tĩnh mịch kéo dài khá lâu, Lệ Tri luôn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rát dính trên người mình.

Giọng nói lạnh lùng của Huân Phong phá vỡ sự im lặng.

“Đây là phòng thiếu gia đặc biệt an bài cho ngươi, vừa tiến vào Phù Phong viện, liền trở thành nhị đẳng nha hoàn, ngươi nhất định rất vui vẻ?”

Nói cách khác, trước khi nàng đến, Huân Phong sống một mình trong căn phòng này.

Lệ Tri cảm thấy mình có thể phần nào hiểu được sự tức giận của Huân Phong, dù sao ở chung phòng cũng không thoải mái hơn ở riêng.

“Một nữ nhi của tội thần, lại nhờ sắc vóc mà được thiếu gia chú ý, đừng tưởng là leo lên được cành cao rồi!” Huân Phong hung ác nói, “Lão gia sẽ không cho phép thiếu gia thu nhận một nữ nhân có thân phận không trong sạch như ngươi vào phủ. Cùng lắm thì ngươi chỉ có thể là một nô tỳ không có danh phận!”

Nghe tiếng ồn ào bên tai, Lệ Tri chỉ muốn thở dài.

Lệ Tri hiểu Lỗ Tòng Nguyễn cho rằng căn phòng nơi Huân Phong ở rộng rãi và ấm áp, vì vậy hắn đặc biệt thi ân để nàng ở cùng với Huân Phong, nhưng hắn chắc chắn không bao giờ ngờ là trước mặt hắn, Huân Phong là một con chim nhỏ,nhưng khi ở nơi khác thì sẽ biến thành cái dạng này.

“Nô tỳ cần gì danh phận?” Lệ Tri thẳng người, bình tĩnh nhìn Huân Phong, “Ta chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình, lau chùi, tẩy rửa, cũng không cần danh phận.”

“Nói thanh cao như vậy, nếu như ngươi thật sự nghĩ như vậy, thì đã không trang điểm xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện trước mặt thiếu gia rồi!”

Lệ Tri rất khó hiểu, ngoại trừ ngày đó nàng mặc bộ quần áo của Huân Phong ra, thì có khi nào nàng trang điểm xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện như nàng ta nói đâu?

“Ngươi chỉ là một nữ nhi của tội thần tới đây để thụ án. Xét về gia thế trong sạch, ngươi thậm chí không thể so sánh với những hạ nhân trong phủ! Ta khuyên ngươi nên tự giải quyết cho tốt, tránh xa thiếu gia ra, đừng làm hoen ố thanh danh của thiếu gia!”

Huân Phong hung hăng nói xong, mặc kệ cái nhìn của Lệ Tri, liền đi thẳng ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới nàng.

Lệ Tri căn bản không coi trọng lời uy hiếp ngây thơ này, loại thủ đoạn tranh giành ân huệ này, đừng nói là Lệ Phủ, ngay cả một gia đình quan chức bình thường cũng không có khả năng lên được mặt bàn.

Nàng chỉnh đốn hành lý, dọn giường, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng.

Mấy ngày sau, không có phát sinh chuyện gì đặc biệt.

Mỗi ngày Lệ Tri đều như trước đây, xong việc ở Phù Phong viện xong liền đến Trúc viên, điểm khác biệt duy nhất là nàng không phải làm công việc nặng nhọc ở Phù Phong viện, nhiệm vụ của nàng là hầu hạ Lỗ Tòng Nguyễn thật tốt.

Mặc dù Lỗ Tòng Nguyễn thích thu thập những tỳ nữ xinh đẹp, nhưng may mắn thay, hắn khá chính trực, chưa bao giờ chạm vào, hay mở miệng đùa giỡn nàng.

Ngoài việc quá thân thiết, Lệ Tri đôi khi quên rằng hắn đã đặc biệt đưa nàng đến Phù Phong viện.

Bất tri bất giác, nàng đã đến Phù Phong viện được mười ngày rồi.

Ý xuân trong phủ càng ngày càng dày đặc, tất cả những hạ nhân đều được phát quần áo mùa xuân năm nay, Lỗ Hàm thương cảm hạ nhân trong phủ, mặc dù quần áo được phân phát là những kiểu dáng đơn giản nhất của các cửa tiệm dân gian, nhưng vật liệu lại là vải mịn tốt nhất.

Lệ Tri cũng được chia quần áo mới, toàn bộ quý phủ, chỉ có quần áo được phân phối cho Phù Phong viện là tinh tế nhất, không chỉ màu sắc phải đẹp, kiểu dáng cũng phải là loại được lưu hành trong thành.

Thời điểm phát quần áo, nàng cố ý đi sau cùng, những bộ có kiểu dáng đẹp đã được người khác chọn, còn lại là một bộ màu trắng và một bộ màu tím nhạt thuần khiết, bên hông không có hoa văn.

Màu sắc mộc mạc chính xác là những gì Lệ Tri muốn, nàng lấy hai bộ này rồi quay trở về.

Tối hôm đó, khi Lữ Tòng Nguyễn từ bên ngoài trở về, điều đầu tiên hắn nói là:

“Ta nghe nói hôm nay phát xiêm y, ngươi là người cuối cùng đến, đồ ngươi lấy đều là đồ thừa của người khác phải không?”

Huân Phong là người đầu tiên ra đón hắn với khuôn mặt tươi cười thì lại không được để ý đến, nàng ta tức giận hung hăng trừng mắt liếc Lệ Tri.

“Trong tay nô tỳ còn có chút việc, nên có tới trễ một chút.” Lệ Tri giải thích nói, “Mà cũng không tính là đồ thừa, quần áo còn dư lại vừa hay chính là đồ nô tỳ thích.”

“Ta mang về cho ngươi một bộ khác.” Lỗ Tòng Nguyễn nói xong, gã sai vặt phía sau hắn đi tới, đưa ra một bộ váy hồng.

“Nếu ngươi không chọn bộ nào, thì lấy thêm một bộ nữa cũng được.” Lỗ Tòng Nguyễn nói, “Ngươi chọn một bộ mặc vào, ta dẫn ngươi đi dạo nội thành.”

“Thiếu gia!” Huân Phong kêu lên.

“Ngươi cũng đi cùng.” Lỗ Tòng Nguyễn nói: “Đi thay quần áo đi.”

Lệ Tri không muốn đi dạo nội thành với Lỗ Tòng Nguyễn.

Nàng đang muốn từ chối, thì Lỗ Tòng Nguyễn đã nhìn thấy sự phản kháng của nàng, liền nói:

“Coi như ngươi không đi, nhưng thiếu gia ta muốn đi nội thành, hôm nay là ngày họp chợ mỗi tháng. Ta đi dạo phố mua sắm, cũng không thể bên người không có hai nha hoàn đúng không?”

Lỗ Tòng Nguyễn đã nói đến đây rồi, Lệ Tri chỉ có thể tuân theo.

Nàng nghĩ hôm nay Huân Phong mặc đồ màu trắng, nên nàng sẽ không thay váy trắng nữa, vì vậy nàng chọn chiếc váy hồng nhạt mới nhận được lúc nãy mặc vào.

Đến khi nàng bước ra khỏi rèm và thấy Huân Phong cũng đang mặc một chiếc váy hồng mới toanh, Lệ Tri cạn lời.

Huân Phong trầm mặc, nhưng sự trầm mặc của nàng có kèm theo đùng đùng lửa giận.

Ở Minh Nguyệt Tháp, nàng nổi danh là một tiểu mỹ nhân, so với những người dân địa phương rám đen đó, Huân Phong có một loại kiêu ngạo như hạc giữa bầy gà. Nhưng loại kiêu ngạo này đã bị phá vỡ một cách tàn nhẫn sau khi Lệ Tri đến.

Cùng mặc đồ màu hồng giống nhau, trước khi gặp Lệ Tri, Huân Phong vẫn cho rằng bản thân mình xinh đẹp chẳng kém gì hoa hợp hoan trên cây.

Nhưng bây giờ, nàng chỉ cảm thấy mình như một người quái dị làm nền cho người khác mà thôi.

Lệ Tri cũng không biết vì sao khi nhìn thấy nàng mặc quần áo giống màu với nàng ta, thì nàng ta tức giận đến mức đỏ mắt, không nói lời nào mà quay trở về phòng. Khiến nàng và Lỗ Tòng Nguyễn phải đợi đến hết một nén nhang, thì Huân Phong mới khoan thai đến chậm sau khi đã thay quần áo khác.

“Ngươi làm gì mà khiến tất cả mọi người phải chờ ngươi?” Lỗ Tòng Nguyễn không nhịn được nói.

“Nô tỳ thay quần áo xong, phát hiện một góc quần áo có một cái lỗ nhỏ…” Huân Phong hai mắt đỏ hoe, ủy khuất nói.

“ Được rồi được rồi, mau lên xe đi, còn không xuất phát, phiên chợ sẽ tan đấy!” Lỗ Tòng Nguyễn xoay người ra khỏi viện.

Huân Phong vội vàng đuổi theo, không quên oán hận mà liếc Lệ Tri một cái.

Xe ngựa đã đợi ở ngoài phủ, xe ngựa của con trai độc nhất Đô Hộ Minh Nguyệt Tháp tự nhiên cao lớn hùng tráng, vừa nhìn là biết không thể mạo phạm, Lệ Tri bước vào xe ngựa phía sau Lỗ Tòng Nguyễn.

Cỗ xe do bốn con ngựa kéo hầu như không cảm thấy xóc, một lúc sau, Lệ Tri đã đến trung tâm trấn.

Theo Lỗ Tòng Nguyễn, hôm nay là ngày họp chợ mỗi tháng một lần, đường phố đông đúc người qua lại, tiếng ồn ào náo nhiệt, các cửa hàng trên đường rộn ràng huyên náo, người bán hàng rong xếp hàng ngay ngắn, xung quanh bày bán tấp nập.

Lệ Tri ở trong xe bị hoa cả mắt, đợi đến lúc xuống xe ngựa, liền trực tiếp chìm trong biển người.

“Ngươi chưa từng tới phiên chợ ở Minh Nguyệt Tháp à?” Lỗ Tòng Nguyễn phấn chấn đi bên cạnh Lệ Tri.

“Nô tỳ chỉ đến đây vào những ngày thường thôi.” Lệ Tri nói.

“Phiên chợ hoàn toàn khác với ngày thường, rất nhiều ngoại tộc sống ẩn cư trong núi cũng sẽ đến thị trấn đi chợ vào thời điểm này.” Lỗ Tòng Nguyễn nói, “Khi có nhiều người hơn, ngoài không khí sôi động ra, đồ vật bày bán cũng nhiều hơn bình thường.”

Như Lỗ Tòng Nguyễn đã nói, khung cảnh nhộn nhịp trên đường phố lúc này hoàn toàn khác với lúc bình thường, một số tiểu thương trực tiếp trải một mảnh vải trên mặt đất, và đặt những thứ mà họ muốn bán trên đó..

Lỗ Tòng Nguyễn dừng lại trước một quầy bán đồ trang sức bằng bạc.

“Cái này không tồi.”

Hắn cầm lên một chiếc ngân trâm.

Mặc kệ vẻ mặt chờ mong của Huân Phong, hắn vẫn cắm chiếc trâm ấy vào tóc của Lệ Tri.

“Ta cảm thấy ngươi bình thường quá mộc mạc, nữ nhi gia nên trang điểm nhiều mới đẹp.” Lỗ Tòng Nguyễn nói, từ trong quầy hàng chọn một ít khuyên tai và trâm cài đưa cho nàng.

“Quá nhiều rồi, ta không dùng hết, không bằng phân cho Huân Phong tỷ tỷ... ” Lệ Tri chân thành nói.

“Đồ của nàng ấy nhiều đến mức dùng không hết, ngươi tốt nhất đừng lo lắng cho người khác.” Lỗ Tòng Nguyễn không vui nói, sau đó kêu lão bản gói kỹ đồ trang sức đưa cho Lệ Tri

Sắc mặt “những người khác” càng thêm khó coi.

Lỗ Tòng Nguyễn nghĩ rằng hắn tốt với nàng, nhưng thực tế là hắn đã đưa nàng lên đống lửa, khiến Lệ Tri chỉ biết thở dài.

“Đó là cái gì?”

Để tránh Lỗ Tòng Nguyễn hào hứng mua thứ này thứ kia cho nàng, Lệ Tri chỉ vào đám đông cách đó không xa và hỏi.

“À, đó là người của Thánh Tử Cung đang chữa bệnh từ thiện.” Lỗ Tòng Nguyễn không ngạc nhiên.

Ở trung tâm của đám người đó, có vài nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp mặc lễ phục màu trắng, người đang ngồi vào bàn khám và chữa bệnh cho dân chúng có mái tóc bạc trắng, tinh thần quắc thước, bộ râu trắng như tuyết rủ xuống ngực.

Thấy ánh mắt nàng vẫn dán chặt vào nhóm người kia, Lỗ Tòng Nguyễn giải thích thêm:

“Thánh Tử Cung là Thánh Cung trên Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn. Người trong Thánh Cung đoạn tuyệt với nhân thế và không ra ngoài. Chỉ vào ngày họp chợ ba tháng một lần, họ mới đến thị trấn để chữa bệnh từ thiện. Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể đi qua và trò chuyện với họ.” Lỗ Tòng Nguyễn nói.

“Có thể chứ?” Lệ Tri có chút kinh ngạc.

“Đương nhiên, ta có quen một người trong số họ.”

Trước khi Lệ Tri lên tiếng, Lỗ Tòng Nguyễn đã đi về phía bàn khám bệnh từ thiện.

“Hạ thiên sư, đã lâu không gặp….”

Người được gọi là Hạ thiên sư là một nam tử trẻ tuổi, khi nhìn thấy Lỗ Tòng Nguyễn, hắn cười chắp tay hành lễ:

“Cơn gió nào đã đưa Lỗ nha nội đến đây, nha nội đến đây để…”

“Đường phố nhộn nhịp, chỉ tùy tiện đi dạo một vòng … đây là nha hoàn mới tới của quý phủ, Lệ Tri, còn đây là thiên sư Hạ Chính của Thánh tử cung.” Lỗ Tòng Nguyễn giới thiệu Lệ Tri.

“Nô tỳ bái kiến thiên sư.” Lệ Tri cúi đầu, cẩn thận hành lễ.

“Có thể được nha nội tự mình giới thiệu nhất định phải có gì đó hơn người.” Hạ Chính cười nói, “Nha nội muốn xem một quẻ cho nha hoàn này sao?”

Lỗ Tòng Nguyễn nhìn Lệ Tri, tỏ vẻ để cho chính nàng quyết định.

Lúc này Lệ Tri mới ngẩng đầu nhìn Hạ Chính, cười nói: “Hảo ý của Hạ thiên sư nô tỳ xin nhận, bất quá nô tỳ luôn muốn có cảm giác chờ mong kết cục, cho nên không quấy rầy thiên sư.”

Vốn dĩ Hạ Chính chỉ là vì Lỗ Tòng Nguyễn mà tùy ý hỏi, nhưng khi Lệ Tri ngẩng đầu lên, ánh mắt không coi trọng của hắn lại thay đổi.

“Khuôn mặt cô nương có quý tướng, hình như có vận mệnh phi thường, ta nguyện vì cô nương đoán một quẻ, cô nương thật sự không muốn biết số mệnh của mình như thế nào sao?” Hạ Chính nhiệt tình nói.

Lệ Tri lại từ chối một lần nữa.

Nàng luôn tin rằng số phận là một biến số, cho dù ai đó có thể tính toán được số phận của nàng, thì đó cũng chỉ là số phận ở hiện tại. Cuối cùng nàng sẽ đi về đâu còn tùy thuộc vào sự lựa chọn của nàng trong tương lai.

“Ngươi nói vận mệnh phi thường là có ý gì?” Lỗ Tòng Nguyễn hỏi: “Ngươi chưa từng nói với ta như vậy!”

“Số mệnh của nha nội khác với vị cô nương này. Ta đã từng coi vận mệnh cho nha nội. Chỉ cần nha nội không gặp phải người có mệnh cách Thượng Phá Quân thì sẽ có cuộc sống giàu sang ổn định. Mà vị cô nương này…” Hạ Chính cẩn thận nhìn một lượt trên mặt Lệ Tri, “Mặc dù hôm nay thấp cổ bé họng, nhưng sau này sẽ có một ngày quý bất khả ngôn(*).”

(*)quý bất khả ngôn: nghĩa là cao quý đến mức không thể diễn tả bằng lời.

“Đa tạ thiên sư chúc phúc, nhưng nô tỳ chỉ nguyện an nhàn sống qua ngày với những bữa ăn đạm bạc.” Lệ Tri không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Thấy Lệ Tri kiên quyết, Hạ Chính cũng không nhắc tới chuyện xem bói cho nàng nữa, nhưng vẻ mặt vẫn thập phần tiếc nuối.

Lỗ Tòng Nguyễn hàn huyên với Hạ Chính vài câu rồi nói lời cáo từ.

“Cái phù bình an này tặng cho cô nương, coi như là Thánh tử cung kết thiện duyên cùng cô nương.” Hạ Chính lấy từ trong ngực ra một vật màu đỏ.

Nếu cự tuyệt nữa thì sẽ không lễ phép, Lệ Tri nhận lễ vật của Hạ Chính và mỉm cười cảm tạ.

Trong cuộc trò chuyện này, những hạ nhân khác bao gồm cả Huân Phong đều giống như không khí, những người khác thì không sao, nhưng sự không vui của Huân Phong gần như là được viết lên mặt nàng.

Sau khi đi dạo trong chợ một lúc, Lỗ Tòng Nguyễn dẫn Lệ Tri và những người khác vào một tửu lâu lớn được trang hoàng xa hoa với sự pha trộn giữa phong cách Hồ và Hán.

Vừa bước vào đại môn tửu lâu, Lệ Tri đã sắc bén nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Nương theo tiếng đánh đập và chửi rủa, Lệ Tấn Chi quỳ trên mặt đất, cầu xin một gã mặc giáp ngồi bên bàn rượu tha thứ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play