Thần sắc Chân Điều đầy lo lắng, đám đoản giải còn lại hai mặt nhìn nhau.

Mặt trời đã lên ba sào, lẽ ra đội ngũ phải lên đường như thường lệ, nhưng bây giờ mọi người vẫn đang mắc kẹt trong ốc đảo.

Chỉ có một nguyên nhân, Trịnh Cung, người trực đêm qua, sáng nay đã mất tích.

“Hay là đi tìm trong ốc đảo một lần nữa?” Một đoản giải đề nghị.

“Ta đã tìm bốn năm lần rồi, nhưng thật sự không có.” Một tên đoản giải khác lắc đầu.

“Một người sống sờ sờ không thể cứ biến mất như vậy được.” Chân Điều tức giận nói: “Triệu tập tất cả những người lưu đày lại đây, ta muốn thẩm vấn từng người một!”

Chỉ có một trăm năm mươi người còn sống trong số ba trăm bốn mươi người rời khỏi Kinh Đô, nhưng nếu chỉ dựa vào một mình Chân Điều thì không thể thẩm vấn hết được. Cho nên Chân Điều chọn thêm hai tên đoản giải kỹ tính khác để tham gia điều tra thẩm vấn.

Mối nghi ngờ chính của Chân Điều là những người có ân oán với Trịnh Cung, nhóm người này hắn sẽ đích thân thẩm vấn.

Khi đến lượt Lệ Tri, Chân Điều nhìn nàng nhiều hơn một chút và nhận ra nàng là người đã ngăn đón xe ngựa để cầu cứu.

“Đêm qua ngươi làm gì?” Chân Điều hỏi.

“Ta giúp Chu di nương trông nom hai hài tử của bà ấy, để di nương yên tâm đi tắm hồ.” Lệ Tri nói, “Sau khi Chu di nương trở về, ta cùng ba người bọn họ ngắm sao. Đêm qua, Giác Tú hiện ra, ta đã chỉ cho đệ đệ và muội muội cái gì gọi là Giác Tú.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, Chu di nương hát ru hai đứa nhỏ ngủ. Bất tri bất giác ta cũng ngủ luôn. Khi tỉnh lại đã là buổi sáng rồi.”

“Ngươi nói ba người này, đều ngủ trước ngươi?”

“Hồi đại nhân, đúng vậy.”

“Nói cách khác, không có ai có thể chứng minh ngươi ngủ thật hay ngủ giả?” Chân Điều híp mắt, nghi hoặc nhìn thiếu nữ trước mặt.

Không đeo gông xiềng, tức là còn chưa tới mười sáu tuổi, chẳng lẽ một thiếu nữ yếu ớt như vậy lại là thủ phạm khiến Trịnh Cung mất tích?

“Đại nhân, có người làm chứng cho nàng ta.” Lúc này một đoản giải đi tới, “Một tiểu cô nương tên Lệ Từ Ân nói đây là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng. Đêm qua, tiếng ngáy bên cạnh làm nàng ngủ không được nên tỉnh dậy vài lần, và thấy Lệ Tri luôn ở bên người nàng.”

Lệ Tri thản nhiên đón nhận ánh mắt của Chân Điều.

“… Được rồi, để người khác tới.” Chân Điều phất phất tay, ý bảo Lệ Tri lui ra.

Sau khi Lệ Tri lui ra, Chân Điều liên tiếp thẩm vấn hơn chục người có ân oán với Trịnh Cung, nhưng họ đều phủ nhận mình có liên quan đến việc Trịnh Cung mất tích.

Cuộc điều tra chẳng đi đến đâu.

“Đại nhân…” Có đoản giải nhịn không được nhìn sắc trời, vẻ mặt khó xử nói, “Nếu không xuất phát, hôm nay sẽ không đi được bao nhiêu.”

Mặc dù những nha dịch áp giải không phải chịu trách nhiệm về việc số lượng tội nhân giảm xuống, nhưng họ sẽ bị hoạch tội khi làm chậm trễ lộ trình.

Lời của đoản giải đã nói lên tâm khảm của những nha dịch khác, tất cả bọn hắn đều chờ mong nhìn Chân Điều.

Cách đó không xa, Tạ Lan Tư vén màn gấm xe ngựa lên, nắm tay che miệng ho khan hai tiếng.

“Khục… Sao chưa xuất phát, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Điện Hạ……” Chân Điều đi tới xe ngựa khom người hành lễ, “Trường giải Trịnh Cung, tối hôm qua mất tích, ty chức đang thẩm vấn đám người lưu vong để tìm manh mối.”

“Trịnh Cung?” Tạ Lan Tư nói, “Rạng sáng hôm nay, khi ta mở cửa sổ thông khí, ta nhìn thấy một bóng người trông giống như Trịnh Cung đang đi về phía đông. Hắn còn chưa trở lại sao?”

“Điện Hạ, ngài nhìn thấy đúng là Trịnh Cung sao?” Chân Điều sửng sốt.

“Ta chỉ nhìn thấy bóng lưng.” Tạ Lan Tư lại ho khan hai tiếng, sắc mặt có chút hồng, “Hẳn là Trịnh Cung.”

“Chỉ có một mình hắn à?” Chân Điều hỏi.

Tạ Lan Tư gật đầu.

“Đại nhân…” Một gã đoản giải dò xét mở miệng: “Trịnh Cung… có phải là hắn đào quân không?”

Một hòn đá dấy lên nghìn đợt sóng, tiếng đám đoản giải nhao nhao phụ họa.

“Đúng đó, hắn luôn phàn nàn công việc này mệt mỏi mà không kiếm chát được gì…”

Không phải Chân Điều không biết bản tính của Trịnh Cung, nhưng hắn vẫn nghi ngờ liệu Trịnh Cung có ngu ngốc đến mức đào quân hay không.

Hắn tâm phiền ý loạn nói: “Việc này mà còn điều tra không khỏi sẽ trì hoãn lộ trình, trước tiên gọi bọn lưu vong lên đường đi!”

Tạm thời không giải quyết được chuyện Trịnh Cung mất tích, đám đoản giải lớn tiếng hét lên, đội ngũ lưu vong lần lượt lên đường.

Chu Thị mỗi tay nắm một hài tử, chật vật bước đi trong sa mạc. Lệ Tri đi đến bên người Lệ Từ Ân nắm lấy bàn tay nhỏ của muội muội.

Chu Thị kinh ngạc nhìn nàng, Lệ Tri cười với bà. Do dự một hồi, Chu Thị buông tay Lệ Từ Ân ra, Lệ Tượng Thăng ở bên cạnh thò đầu ra nhìn, thấy muội muội vui vẻ với Lệ Tri, sự phòng bị trên mặt hắn mới dần dần giảm bớt.

Sau hai ngày đi bộ trong sa mạc, cuối cùng đội ngũ cũng nhìn thấy núi rừng phập phồng. Mặc dù điều này có nghĩa là sẽ có thêm thức ăn, nhưng khi độ cao tăng lên, không khí trở nên lạnh hơn, mặt đất bắt đầu xuất hiện những bông tuyết rơi lả tả.

Quần áo mỏng manh của những người lưu vong không thể chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt, càng ngày càng có nhiều người nhiễm gió rét.

Khi cả đội đi qua thành Dương Thành, ngoài hai tên đoản giải được chuyển giao ra, thì có thêm một trường giải mới thế chỗ cho Trịnh Cung.

Trường giải mới bất cận nhân tình này họ Trần, hắn xem thường tất cả mọi người, vừa tới không lâu đã xảy ra xung đột với Chu Thị.

“Cút mau!”

Đêm đó, tiếng gầm giận dữ của Trần trường giải đã phá vỡ sự yên tĩnh của nơi trú quân.

Chu Thị bị đẩy ngã xuống đất, vẻ mặt sợ hãi và quẫn bách nhìn Trần trường giải đang trừng mắt phẫn nộ.

“Hoang đường! Ngươi cho đây là địa phương nào? Cho dù ngươi là tần lâu sở quán, bổn quan cũng không phải là cái loại khách nhân đó của ngươi! Trước mắt bao nhiêu người dám quấy rối bổn quan, ta thấy ngươi chán sống rồi!”

Nói xong, Trần trường giải giơ nắm đấm lên.

Mặt Chu Thị đỏ lên, nước mắt lăn dài trên gò má.

Lệ Tượng Thăng vọt tới, cố gắng nâng Chu Thị dậy, hắn trừng mắt nhìn Trần trường giải. Lệ Từ Ân cũng khóc và đứng che trước người Chu Thị.

“Chúng ta sai rồi, cầu xin đại nhân đừng đánh di nương…”

Ta không quan tâm trước đó ngươi đã làm gì, ta nói cho ngươi biết…. những biện pháp hạ lưu bẩn thỉu đó sẽ không thực hiện được ở chỗ của ta!” Trần trường giải quát lớn.

Trước đây Chu Thị có hối lộ Trịnh Cung, nhưng cũng là cảnh tối lửa tắt đèn, giờ phút này chịu nhục một cách công khai, bà chỉ biết vùi đầu khóc không thành tiếng.

Trần trường giải hừ lạnh một tiếng, ôm bội đao ngồi lại chỗ cũ.

“Di nương, đừng khóc… Chúng ta đi thôi.” Lệ Tượng Thăng đỡ Chu Thị đứng dậy, thấp giọng nói.

Lệ Từ Ân cũng tiến lên đỡ Chu Thị dậy, ba người giữa vô số ánh mắt chế giễu khinh thường, cùng nhau đi đến chỗ không người ngồi xuống.

“Đáng đời… đúng là nữ nhân xuất thân từ thương gia, không biết liêm sỉ, lẳng lơ…” Vương Thị vòng tay ôm lấy Lệ Huệ Trực, cười lạnh một tiếng.

Chu Thị có dung mạo quyến rũ, được Lệ Kiều Niên vô cùng yêu thích, nữ nhân trong phủ nhìn bà không vừa mắt đã là chuyện lâu ngày.

Sau khi Vương Thị nói xong, Trịnh Thị còn dội thêm một gáo nước lạnh: “Nếu lão gia còn sống, chẳng phải sẽ bị nữ nhân này chọc cho tức chết sao!”

Dù mất đi nữ nhi duy nhất cách đây không lâu nhưng miệng lưỡi bén nhọn của Trịnh Thị vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.

“Ta đã sớm nói với lão gia, không thể mang nữ nhân như vậy vào cửa!” Vương Thị nói.

“… Mẫu thân, Chu di nương cũng là bị ép buộc.” Lệ Huệ Trực bảy tuổi không nhịn được nói thay Chu Thị, “Con thấy di nương đều đưa hết khẩu phần lương thực của mình cho Tượng Thăng và Từ Ân. Bà không có gì để ăn, cũng sắp chết đói …”

“Cho dù chết đói, ta cũng sẽ không làm loại chuyện này!” Vương Thị quả quyết nói, “Đây là cốt khí của chúng ta!”

“Đúng vậy…” Trịnh Thị phụ họa.

“Nhưng mà…”

“Con phải nhớ kỹ, con là đích tử của Lệ Gia trâm anh bất thế, đây không phải là lời con nên nói!” Vương Thị trừng mắt một cái, Lệ Huệ Trực chỉ có thể ngậm miệng lại.

Lệ Tri ngồi dưới đất, nghịch những chiếc lá mà nàng tiện tay hái, lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ với vẻ trào phúng.

Người đã sắp chết đói rồi, còn nhớ cái gì mà trâm anh bất thế của ngày xưa chứ.

Kể từ đó, Chu Thị đã đắc tội với Trần trường giải, mỗi khi hắn phân phát lương khô, Chu Thị và các con của bà chỉ có thể nhận được khẩu phần lương thực nhỏ nhất.

Chu Thị không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở rộng đùi cho tất cả những người lưu vong, để đổi lấy một chút lương thực sống sót.

Bà trở thành người không được yêu thích nhất trong một trăm năm mươi người, và ngay cả những người ăn mặc tồi tàn cũng có thể nhìn bà với ánh mắt khinh bỉ và chán ghét.

Lúc Chu Thị cần, bà sẽ giao hai hài tử Lệ Từ Ân và Lệ Tượng Thăng cho Lệ Tri. Lệ Tri luôn che mắt Từ Ân và khẽ ngâm nga những bài đồng dao đến từ Kinh Đô mà Chu Thị đã từng hát. Lệ Tượng Thăng ngồi một bên, khuôn mặt âm trầm, giống như một tảng đá cứng.

Nhưng mà vẫn không đủ.

Mặc dù mỗi người chỉ ăn theo khẩu phần lương thực thấp nhất, nhưng lượng thức ăn cần cho ba người cũng không phải là ít.

Chu Thị tìm mọi cách để tìm kiếm thức ăn.

“Người nói cái gì?” Lệ Tri nhìn Chu Thị trước mặt.

Bà gọi Lệ Tri sang một bên, quay lưng lại với ánh mắt nghi hoặc của hai hài tử, vẻ mặt xấu hổ mà nói lại một lần nữa.

“Ta... Ta nhìn thấy… Trịnh Cung đi theo ngươi vào rừng cây, sau đó… chỉ có ngươi đi ra, Trịnh Cung biến mất.” Thần sắc bà xấu hổ, ánh mắt dao động không dám tiếp xúc với đôi mắt của Lệ Tri, “Ta đã nhìn thấy tất cả…”

“Ngươi cho ta ăn…” Bà nói, “Ta sẽ giữ bí mật cho ngươi.”

Lệ Tri đã hiểu.

Nàng cười nói: “Được.”

Không thể tin được việc kiếm thức ăn lại dễ dàng như vậy, đôi mắt của Chu Thị mở to.

“Đủ không?”

Lệ Tri đưa phần lương khô còn chưa nóng tay mà nàng vừa nhận được cho Chu Thị.

“Đủ rồi, đủ rồi.”

Chu Thị vội vàng nhận lấy lương khô, nhìn Lệ Tri cười ngập ngừng, rồi bẻ một nửa đưa lại cho nàng. Sau đó nhanh chóng rời đi, quay lại bên người hai hài tử.

Lệ Tri nhìn bóng lưng Chu Thị một lúc, rồi quay người đi về phía xe ngựa.

Sau khi bức màn gấm được vén lên, Lệ Tri đưa lên nửa phần lương khô, giọng điệu tiếc nuối nói: “Đều giao hết cho Điện Hạ, sau này lương thực có thể còn ít hơn nữa.”

Tạ Lan Tư nửa nằm trên ghế phủ đầy da chó, môi không huyết sắc, nhưng hai gò má lại nhuộm một vòng đỏ ửng.

“… Bị uy hiếp rồi?” Âm thanh hắn khàn khàn, vẻ mặt bình tĩnh dường như biết rõ chân tướng.

“Đây là điều khó tránh khỏi.” Lệ Tri cười nói, “Tai vách mạch rừng, luôn sẽ có ngoài ý muốn.”

“Cái ngoài ý muốn này” Tạ Lan Tư hỏi, “Ngươi định xử lý như thế nào?”

Lệ Tri cười nói, “Thuận theo tự nhiên thôi.”

Tạ Lan Tư từ chối cho ý kiến, che miệng cúi đầu ho khan. Lệ Tri cho rằng gió lạnh từ tấm rèm gấm lùa vào, nàng đang muốn rời đi, thì Tạ Lan Tư phất tay cự tuyệt lương khô nàng đưa.

“Ta ăn không vô… ngươi mang đi đi.” Hắn ho khan một tiếng, vẻ mặt không giống giả.

Lúc này Lệ Tri mới phát hiện lương khô nàng đưa hôm qua còn nằm trong góc xe ngựa.

Tạ Lan Tư chỉ ăn một chút rồi đặt nó sang một bên.

“Điện Hạ, thân thể của ngài... ” Lệ Tri cau mày.

Bức màn gấm đã buông xuống, nhưng phía sau bức màn tiếng ho cố nén vẫn còn tiếp tục.

Lệ Tri đứng ngoài xe ngựa một lúc rồi bất lực rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play