Dưới chân núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn, Tần Nột mang theo mười tráng sĩ võ trang đầy đủ đang đợi. Sau khi Tạ Lan Tư xuất hiện, mười một người lập tức xuống ngựa hành lễ với Tạ Lan Tư.

Khi Tần Nột nhìn thấy Lệ Tri xuất hiện cùng với Tạ Lan Tư, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.

“Đã chuẩn bị xong chưa?” Tạ Lan Tư hỏi.

“Đã chuẩn bị thỏa đáng, bất cứ lúc nào cũng có thể vào núi.” Tần Nột nói: “Mười tráng sĩ này là hảo hữu trong quân của ta, tuyệt đối đáng tin. Bọn hắn sẵn sàng xông pha khói lửa vì Điện Hạ.”

Theo lời Tần Nột, mười tên tráng sĩ đồng loạt chắp tay, lớn tiếng nói:

“Nguyện vì Điện Hạ xông pha khói lửa!”

Lệ Tri thì thầm bên cạnh Tạ Lan Tư:

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Lên núi đoạt bảo.”

Tạ Lan Tư dẫn đầu đi trước, Lệ Tri vội vàng cưỡi ngựa theo sau.

Tần Nột và mười tên tráng sĩ lần lượt lên ngựa, trước sau tất cả năm con ngựa, bảo vệ Lệ Tri và Tạ Lan Tư ở giữa.

Sau một nén nhang đi dọc con đường quanh co khúc khuỷu, trời có tuyết rơi nhẹ, nhiệt độ trở nên rét lạnh, mặt đất phủ đầy tuyết, dấu chân như hoa mai lưu lại dưới tàng cây.

Trên Thần Sơn khổng lồ, chỉ có tiếng gió và tiếng tuyết xào xạc.

Càng lên cao, gió càng mạnh.

Lệ Tri cố gắng phân biệt phương hướng trong tuyết.

Tạ Lan Tư thỉnh thoảng dừng lại để xác định các địa danh xung quanh.

Khoảng một canh giờ sau, Tạ Lan Tư ra lệnh cho mọi người xuống ngựa trong một khu rừng rậm rạp.

“Nó nên ở đây rồi.”

Tạ Lan Tư dẫn đầu bước về phía tây bắc, những người khác cũng nhanh chóng theo sau.

Tuyết trên núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn quanh năm không tan, Lệ Tri giẫm từng chân lên lớp tuyết dày, tuyết không ngừng rơi cho đến khi ngập đến bắp chân, cùng với nhiệt độ trên núi giảm đột ngột, thời điểm Lệ Tri khó khăn đến được sơn động, tay chân nàng đều đã lạnh cóng đến mức mất đi tri giác.

“Thắp đuốc.”

Tạ Lan Tư ra lệnh, Tần Nột lập tức kêu mười tên tráng sĩ lấy đuốc ra thắp lên.

Lúc bọn hắn đốt lửa, Tạ Lan Tư đi đến chỗ Lệ Tri, cởi áo khoác của hắn ra khoác cho Lệ Tri. Nàng muốn từ chối nhưng môi nàng run lên vì lạnh, nàng thậm chí không thể nói được.

Áo khoác của Tạ Lan Tư có lông chồn, còn có nhiệt độ cơ thể của chính hắn, ngay khi hắn phủ áo lên, Lệ Tri đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

“Ta không lạnh.”

Tạ Lan Tư trả lời trước khi Lệ Tri đặt câu hỏi.

“Lạnh cũng sẽ không cảm thấy đau.”

Tần Nột và mười tên tráng sĩ cầm bó đuốc trong tay, chờ Tạ Lan Tư ra lệnh, ánh lửa phản chiếu trong sơn động, tường và mặt đất không thể phân biệt được.

“Đi thôi.” Tạ Lan Tư tiếp nhận bó đuốc Tần Nột đưa tới, nói.

Tạ Lan Tư nắm chặt tay nàng và đi sâu vào trong động.

Hang động ẩm thấp, sâu không thấy đáy, hai người đi gần một nén nhang, cũng không nhìn thấy vật gì có liên quan đến bảo tàng.

Phạm vi chiếu sáng của ngọn đuốc chỉ trong vòng vài bước chân, nếu đi xa thì tối đen như mực.

Lệ Tri nín thở quan sát mọi dấu vết khả nghi xung quanh, chợt thấy trên đầu có thứ gì đó.

Liên miên một mảnh, phập phồng, giống như thạch nhũ.

Nàng tò mò nhận lấy cây đuốc từ tay Tạ Lan Tư, giơ lên….

Chằng chịt tầng tầng lớp lớp những con dơi, chúng cjen chút treo lủng lẳng trên đỉnh.

Nỗi sợ hãi bất ngờ ập thẳng lên Lệ Tri, nàng nghiến chặt răng cố nuốt xuống tiếng hét.

Tần Nột cùng mười tráng sĩ kia mặc dù đều là nam nhân, nhưng tựa hồ cũng bị chấn động mạnh.

“Chúng đang ngủ đông.” Tạ Lan Tư bình tĩnh nhìn những con dơi trên đầu, “Nếu nhỏ giọng, sẽ không đánh thức chúng. Đi thôi, tiếp tục đi lên phía trước.”

Lệ Tri mang theo kinh sợ, cẩn thận đi theo Tạ Lan Tư vào sâu trong sơn động.

Ước chừng nửa nén nhang ở trong hoàn cảnh chỉ có tiếng bước chân của nhau, một cánh cửa đá thấp thoáng rốt cục xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tần Nột lấy lại tinh thần, bước nhanh đi tới cửa đá, dùng đuốc chiếu tới chiếu lui, cũng không phát hiện nguy hiểm, liền để đám người Tạ Lan Tư đi tới.

Tạ Lan Tư hếch cằm ra hiệu, Tần Nột kêu một tráng sĩ có khí lực mạnh nhất tiến lên, cố gắng đẩy cổng đá ra, nhưng cổng đá vẫn bất động dưới sức đẩy của hai tráng hán.

Lại có thêm hai tráng hán tham gia.

Bốn tráng hán cùng nhau ra sức, nhưng cửa đá vẫn không có dấu hiệu mở ra.

Lệ Tri nhíu mày nhìn Thạch Môn trước mặt, có thứ khiến nàng chú ý.

“Cánh cửa này, ở giữa có vết nứt sao?”

Tần Nột lập tức cầm đuốc đi tới, trong ánh lửa lập lòe, chính giữa cửa đá quả nhiên xuất hiện một vết nứt dài một thước.

“Cổng này được thiết kế theo cung điện dưới lòng đất.” Tần Nột nói, “Bên trong cổng hẳn là có một khối đá chắn lên cổng đá.”

“Vậy chúng ta cần dùng cái gì đó đặc biệt đi vào khe hở này, đem đồ vật sau cửa đá đẩy ra?” Lệ Tri hỏi.

Tần Nột liếc nàng một cái.

“Cô nương nói đúng.”

Tần Nột đi lại chỗ mười tráng sĩ, một người trong đó sờ soạng trên thân một hồi, lấy ra hai cây thước sắt cùng chiều dài, sau khi lắp ráp lại, chúng biến thành một thanh thước sắt cao bằng một người.

“Điện hạ thần cơ diệu toán, công cụ này thật đúng là hữu dụng.” Tần Nột nói.

Tráng hán cầm thước sắt bước tới, cẩn thận cắm thước sắt vào khe hở.

Chiếc thước sắt chìm dần vào khe nhỏ.

Mọi người nín thở cho đến khi có tiếng cạch nhẹ sau cánh cửa đá.

Tráng hán cầm thước sắt kinh hỉ nói: “Ta tìm được rồi, quả nhiên có vật chống cửa!”

Lại có vài tên tráng hán gia nhập, cùng nhau nắm chặt cây thước sắt, dùng sức đẩy về phía đầu bên kia.

Mặc dù Lệ Tri không thể nhìn thấy những gì phía sau cánh cổng đá, nhưng những tráng hán này đang dần lộ ra gân xanh và đổ mồ hôi đầm đìa, như thể họ đang chiến đấu với một con quái vật khổng lồ nào đó.

Thật lâu sau, phía sau cửa đá truyền đến âm thanh ầm ầm!

Tảng đá sau cửa đã được đẩy ra, nhưng cửa đá vẫn chỉ mở một nửa, chỉ đủ cho một người nghiêng người đi vào.

“Xem ra chúng ta phải đem tảng đá sau cửa dời đi, thuộc hạ lên trước.” Tần Nột nói.

Sau khi được Tạ Lan Tư cho phép, hắn lách người vào cửa đá, một lúc sau, có tiếng vật nặng di chuyển sau cánh cửa.

Không lâu sau, Tần Nột mồ hôi đầm đìa, từ bên trong mở cửa đá ra, một phiến đá cao bằng người đang dựa vào vách núi bên cạnh, tựa hồ là phiến đá này trước đó chắn cửa lại.

Mọi người cuối cùng cũng bước vào cổng đá.

Không có sinh khí trong cổng đá, tả hữu đều là lối rẽ giống như mê cung.

“Khó bảo đảm nơi này sẽ không có cơ quan, mọi người cẩn thận.” Tần Nột nói, đi tới trước mặt mọi người, trong mười tráng hán chỉ có hai tên là đi ở cuối cùng để hộ vệ, còn lại đều đi theo sau Tần Nột mở đường.

Trong địa đạo sáng lờ mờ, Tần Nột duỗi tay ra, cố gắng chiếu sáng trước mặt.

Oành một tiếng, ba tráng hán đụng vào nhau.

“Nơi này quá chật hẹp, chỉ có thể hai người đi song song.” Tần Nột nói, chỉ huy mọi người từng đôi đi về phía trước.

Không biết ai đã chạm vào thứ gì, trong không khí truyền đến tiếng răng rắc.

Âm thanh đó ăn khớp với nhau, đồng thời vang lên.

“Cẩn thận!”

Cùng với tiếng hét của Tần Nột là tiếng va chạm, có một thứ gì đó từ phía trước bay tới!

Lệ Tri còn chưa định thần lại, nàng đã nghe thấy âm thanh của mũi tên phá không xẹt qua đầu, sau đó là tiếng phập của mũi tên xuyên vào da thịt.

Tiếp theo là ba tiếng thùng thùng.

Khi nàng định thần lại, ba người phía trước nàng đã bị bắn vào đầu ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Máu chảy ra từ đầu của họ.

Đi trong hàng của nàng, ngoại trừ Lệ Tri may mắn thoát khỏi thảm họa, thì chỉ có người thấp nhất trong số mười tráng hán là còn sống sót, vẻ mặt sợ hãi.

Lúc này mới vừa bắt đầu đã bị hao tổn ba người, hiện tại không ai dám khinh thường, đuốc không ngừng chiếu sáng chung quanh, sợ lại mở ra bất kỳ cơ quan nào đó.

Tạ Lan Tư không biết lúc nào đã nắm tay nàng, Lệ Tri xuyên qua ánh lửa lờ mờ nhìn thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, không có bất kỳ bất an nào.

Mà những người có đầu óc bình thường sợ đau, sợ chết như các nàng thì theo bản năng đã vô cùng lo lắng ám khí không báo trước lao ra.

Không đúng…!

Sự bình tĩnh của Tạ Lan Tư không chỉ vì không biết đau.

Hắn không nên quá bình tĩnh trước sự an nguy của nàng mới đúng.

Vừa rồi nàng đứng trong hàng người có thể bị cơ quan bắn chết!

Hắn bình tĩnh có thể là do hắn đã biết ở đó có cơ quan, hơn nữa hắn cũng biết vị trí của cơ quan đó không thể gây nguy hiểm cho nàng.

Đây là lời giải thích hợp lý nhất.

Nhưng tại sao hắn lại giết những người mà Tần Nột mang đến?

Lệ Tri kinh hãi, lại nhìn Tạ Lan Tư, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, chẳng qua là càng trở nên sâu không lường được.

Mọi người dựa vào ném đá dò đường, hữu kinh vô hiểm mà né được mấy lần cơ quan phát động. Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Tạ Lan Tư, họ ra khỏi mê cung dài và bước vào một căn thạch thất rộng lớn.

Trong thạch thất không có gì, chỉ có một chữ “Thôi” cực lớn được khắc lên bức tường đá đối diện.

Tạ Lan Tư bước tới đứng trước mặt chữ “Thôi”.

Lấy ra một con dao găm, cắt một đường lên tay trái và để máu nhỏ giọt chảy vào chữ “Thôi”.

Máu đọng lại, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ chữ Thôi trên bức tường đá.

Kèm theo một tiếng vang nhỏ, bức tường đá khắc chữ Thôi trước mặt mọi người mở ra một khe hẹp. Tạ Lan Tư không chút do dự vươn tay đẩy một cái, cánh cửa đá mở ra hai bên.

Gió từ sau cửa thổi vào.

Kim quang tràn ngập.

Lệ Tri bất giác nín thở.

Cánh cửa dẫn đến một cây cầu đá chỉ có một người có thể đi qua, giống như cầu vồng nối liền với vách đá đối diện, vàng bạc châu báu, trân bảo ngọc khí nhiều vô số kể, bảo vật chói mắt gần như lấp đầy gần hết hang động. Trân bảo giống như sóng lúa phập phồng tràn ngập kim quang, đống vàng chất đống trong hang động dưới vách đá. Những viên gạch vàng cỡ lòng bàn tay lắng đọng dưới đáy rải rác khắp nơi, ở đây chúng lại là thứ rẻ tiền nhất trong hang động.

Ánh lửa chập chờn, hoa quang đập vào mặt

Mọi người đều im lặng.

Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

Một nhóm người xa lạ chưa từng gặp đi ra khỏi mê cung mà Lệ Tri vừa đi qua. Bọn hắn mặc áo giáp tùy tùng của Thân Vương, tay cầm trường kiếm có thể rút ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào, vẻ mặt đề phòng nhìn đám người Tạ Lan Tư

Đằng sau bọn hắn, Tạ Phượng Thiều đội kim quan bước ra,

Tạ Phượng Thiều liếc nhìn phía sau Tạ Lan Tư, nhưng lại không có hứng thú với khung cảnh ánh vàng rực rỡ xung quanh.

Ánh mắt phức tạp không nói nên lời của hắn nhìn chằm chằm vào Lệ Tri, khi hắn nhìn về phía Tạ Lan Tư, ánh mắt trở nên lạnh như băng.

Tạ Phượng Thiều lạnh lùng nói:

“Che giấu sự thật về bảo tàng Thôi Triều, mưu toan giữ nó cho riêng mình. Tạ Lan Tư, ngay cả khi ta giết ngươi tại đây, phụ hoàng cũng sẽ không trách tội ta.”

Tạ Lan Tư không nói lời nào.

Hắn hơi cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, giống như không thèm để ý lời nói của Tạ Phượng Thiều.

“ Ngươi đã đến rồi.” Hắn nhẹ giọng nói.

*************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play