Theo những âm thanh vang vọng trên đường, vạn thọ yến kết thúc.

Trạc Anh Hồ không một bóng người, chỉ còn lại vô số hoa sen đung đưa trong gió đêm.

Trong Tử Vi cung, đèn đuốc sáng trưng.

Cao Thiện như một khúc gỗ, đứng trước nội điện, trên mặt không chút biểu tình, rất nhiều cung nhân trong sảnh cũng là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giả làm khúc gỗ như hắn.

Những tiếng cãi vã giữa hai phụ tử hoàng gia tiếp tục truyền ra từ nội điện.

“Trước đây, khi Lệ Kiều Niên bị tịch thu gia sản, nhi thần đã hướng xin phụ hoàng được cầu hôn với trưởng nữ trong cặp song sinh của Lệ Gia. Phụ hoàng biết rõ nhi thần có ý với Lệ Tri, nhưng người vẫn nghiêm khắc cự tuyệt nhi thần. Đã vậy, hôm nay người còn trước mặt nhi thần đem Lệ Tri ban cho Lang Gia Quận Vương!”

“Đó là bởi vì trẫm có ý định của mình.”

“ Phụ hoàng có ý định của mình, nhưng không bao giờ xem xét tâm tình của nhi thần…”

“Trẫm là đang lo lắng cho ngươi, cho nên mới ban Lệ Tri cho Lang Gia Quận Vương!”

Tạ Thận Tòng đứng chắp tay sau lưng trong thư phòng, vẻ mặt không kiên nhẫn:

“Một tội thần chi nữ cũng đáng để ngươi tranh giành? Cưới Lệ Tri, sẽ không có ích gì cho ngươi. Chỉ khi Lang Gia Quận Vương cưới Lệ Tri, ngươi mới có thể yên tâm!”

Tạ Phượng Thiều cười khổ: “ Đến tột cùng là nhi thần yên tâm, hay là phụ hoàng yên tâm?”

“Chỉ vì một nữ nhi của tội thần mà ngươi đã rối loạn tâm tính, khẩu xuất cuồng ngôn. Nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ xem! Buồn cười đến cực điểm!” Tạ Thận Tòng quát lớn, “Sau này ngươi quyền cao chức trọng, muốn loại nữ tử nào mà không có? Tổng tuyển cử sắp tổ chức, trẫm cùng mẫu phi ngươi  tất nhiên sẽ chọn những nữ tử từ gia thế đến tính cách đều xuất chúng cho ngươi. Ngươi là hài tử trẫm coi trọng nhất, ánh mắt nên nhìn xa trông rộng một chút. Lang Gia Quận Vương tâm tư thâm trầm, phụ thân hắn tuyệt không bằng, nếu như lấy được một cao môn quý nữ, ngày sau há còn có chuyện của ngươi?!”

Đôi mắt của Tạ Phượng Thiều đỏ hoe: “… Nhi thần tình nguyện không có chuyện của nhi thần.”

“ Nói hưu nói vượn!” Tạ Thận Tòng cả giận quát.

Ngoài điện cung nhân quỳ một mảnh, trong điện Tạ Phượng Thiều vẫn cố chấp nghễnh đầu, dùng hai mắt đẫm lệ đối mặt với ngôi cửu ngũ.

“Trẫm quá sủng ái ngươi rồi! Cho nên hôm nay ngươi mới vô pháp vô thiên như vậy!” Tạ Thận Tòng tức giận: “Từ hôm nay trở đi, Phượng Vương sẽ ở Dao Hoa Cung bế môn tư quá một tháng, không cho phép bất luận kẻ nào tới thăm!”

Cao Thiện lúc này mới như một trận gió thổi vào trong điện.

Hắn khom người, cúi đầu nói với Tạ Phượng Thiều:

“… Xin mời, Phượng Vương.”

Tạ Phượng Thiều nhìn thoáng qua vị hoàng đế đang nổi giận, cắn răng quay người rời đi.

Phượng Vương ra khỏi Tử Vi cung, Tạ Thận Tòng ngồi trên giường cảm thấy mất mát.

Trong số những nhi tử, Tạ Phượng Thiều là người hắn yêu thích nhất.

Phượng Vương là người chân thành, thông minh, hăng hái, đây là bộ dáng mà hắn muốn trở thành.

Khi còn nhỏ, hắn đi dạo trên phố, hâm mộ nhất là loại công tử này.

Hắn thường nằm mơ, tưởng tượng mình cũng là một thiếu gia trong phủ giàu có, sinh ra đã cẩm y hoa phục, hạ nhân vây quanh. Trong tư thục cũng chuẩn bị đầy đủ sư phó lục nghệ, muốn học cái gì thì học cái đó.

Không giống hắn, trốn ở bụi cỏ bên ngoài trường nghe lén, có lúc sẽ bị bọn trẻ bên trong ném đá đuổi đi.

Trong số nhi tử, người mà hắn không thích nhất là trưởng tử Tạ Tùng Chiếu.

Nhi tử này giống hệt mẫu thân, luôn dùng diện mạo thánh nhân để khuyên nhủ hắn.

Châu ngọc ở bên, hắn cảm thấy mình ô uế.

Sau đó thì sao?

Hắn là Đế Vương Đại Yến, chủ nhân của thiên hạ, hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn.

Hắn không cho phép bất cứ ai khiến hắn lộ ra mặt xấu xí.

Hắn tin tưởng mình cũng không xấu xí, chỉ là những người khác quá sạch sẽ mà thôi.

Người như vậy có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, hắn sẽ chân thành tán dương, nhưng những người đó tuyệt đôi không được xuất hiện bên cạnh hắn, không được xuất hiện trước mắt hắn.

Nếu xuất hiện, hắn chỉ muốn đập nát ra.

Kể cả là nhi tử của hắn.

Không sao cả, bởi vì hắn có rất nhiều nhi tử. Nhưng bản thân hắn thì chỉ có một.

Vui sướng của hắn quan trọng hơn vui sướng của người trong thiên hạ, bởi vì hắn là Chân Long Thiên Tử, ngôi cửu ngũ. Chỉ khi hắn được vui sướng rồi thì thiên hạ mới được vui sướng.

Tạ Thận Tòng tin tưởng sâu sắc như vậy.

Hắn nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên đứng dậy, đi tới chiếc bình có hoa văn hoa sen, nơi cất giữ tranh vẽ của hắn, hắn lôi ra mấy cuộn giấy, mới tìm được bức tranh cần tìm.

Trong tranh là tấm lưng trần của một thiếu nữ, chân kiễng, trên mắt cá chân có đeo một chiếc chuông vàng nhỏ, mái tóc đen dài uốn lượn như dòng sông, lặng lẽ chảy trên tấm lưng trắng ngần, hai bả vai nhỏ nhắn như Hồ Điệp rung rung đôi cánh mở ra, nàng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt vui buồn lẫn lộn.

Nếu nàng còn sống…

Tạ Thận Tòng không khỏi nảy ra một ý niệm.

Nếu nàng còn sống… chắc chắn hắn sẽ vui sướng hơn hôm nay đúng không?



Hai chân trắng nõn được giữ trong tay của Tạ Lan Tư.

Hắn tháo chiếc chuông ở chân nàng ra, dùng khăn tay lau sạch bụi bẩn trên chân nàng nhiều lần.

Tạ Lan Tư lau sạch chân nàng, úp mặt vào mu bàn chân nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tiểu Lý ngồi xổm dưới giường, nghi hoặc nhìn hắn.

Hắn khản giọng khẩn cầu:

“Bàn Bàn, đừng rời xa ta…”

Lệ Tri ngồi trên giường, cúi đầu nhìn hắn.

Âm thanh của nàng quá mức bình tĩnh, giống như một vũng nước chết: “Ta muốn chết, ngươi ngăn cản không được.”

Tất nhiên hắn biết mình không thể ngăn cản nàng.

“Nàng chết, muội muội, đệ đệ của nàng thì sao? Nàng quên họ rồi sao?”

“Người đã quyết tâm chết, còn quản nhiều như vậy làm gì?”

“Nếu như nàng chết, ta phải làm sao bây giờ?” Tạ Lan Tư ôm chân nàng lẩm bẩm nói: “Nàng nhẫn tâm để ta sống một mình sao?”

“…Lúc ngươi tàn nhẫn phá hủy mọi hy vọng của ta, ngươi có nhẫn tâm không?” Nàng nói, “Ta chỉ đang học ngươi mà thôi.”

“Nếu như nàng không tính toán ta…”

Lệ Tri ngắt lời hắn.

“Nếu như không tính toán ngươi, chúng ta sẽ không ở cùng một chỗ.”

Tạ Lan Tư dừng lại, cảm nhận hơi ấm trong vòng tay mình, nhắm mắt lại, không chút do dự nói.

“… Tính toán thì cứ tính toán đi.”

Hoa quế thơm ngào ngạt ngoài cửa sổ rơi trong gió, thỉnh thoảng có mấy đóa hoa thơm bay vào phòng, Tiểu Lý chạy theo dí mũi vào ngửi, liền hắt xì mấy cái.

Nó nhìn chủ nhân, nhưng chủ nhân không nhìn nó.

Tạ Lan Tư ôm lấy chân của Lệ Tri, đặt cằm lên đầu gối nàng, ánh mắt mê ly nhìn nàng.

“Ta giết Hoàng Đế cho nàng, bảo tàng cũng thuộc về hai chúng ta, nàng muốn cái gì, ta đều cho nàng.”

Hắn lẩm bẩm.

“Ta chỉ chỉ muốn nàng yêu ta mà thôi.”

“Bàn Bàn, ta muốn nàng yêu ta.”

“ Ngươi có nhớ không?” Nàng thì thầm, “Ngay tại đây, ngươi đã làm vỡ chiếc vòng tay của ta, vật duy nhất còn lại của song sinh tỷ muội lưu lại cho ta.”

“Ta không biết… Ta cho rằng…”

“Vậy thì ngươi biết cái gì?” Lệ Tri hỏi: “Ngươi biết, chính là kế hoạch của ngươi dẫn đến Lệ Gia bị diệt. Ngươi có thể nói ta đối với Lệ Gia không có cảm tình, nhưng Lệ Huệ Trực, Lệ Hương, Thần Đan thì sao?”

Tạ Lan Tư không nói nên lời.

Hắn không có gì để nói.

“Lúc họ chết đi, ngươi rõ ràng biết ta khổ sở cỡ nào.”

Ngay cả khi Tạ Lan Tư thao túng tất cả những điều này chỉ để bảo vệ mình, Lệ Tri cũng khó có thể tha thứ cho thái độ ngạo mạn của hắn.

Hắn không chỉ gián tiếp khiến Lệ Huệ Trực, Lệ Hương, Thần Đan mất mạng mà còn gạt bỏ những bất hạnh của họ.

Sự vũ nhục của Tạ Lan Tư đối với những người thân nhất của nàng khiến nàng tức giận hơn cả khát vọng với bảo tàng.

“Sự ngạo mạn của ngươi…” Nàng nói, “Khiến ta như ngồi trên đống lửa.

“Ta biết ta sai rồi…” Tạ Lan Tư nhỏ giọng nói.

Lệ Tri không nói gì, hắn liền lắc lắc chân nàng, nhìn nàng khẩn cầu như một chú chó con.

Nàng chưa kịp nói gì thì hắn đã leo lên giường, đẩy nàng nằm xuống rồi nhào vào vòng tay nàng, như hài tử đòi mẫu thân ôm, van xin:

“Bàn Bàn, hãy nhìn ta đi…”

“Hãy nhìn ta, yêu ta đi…”

Giọng nói triền miên, chữ chữ lưu luyến.

Giọng Tạ Lan Tư run run.

Lệ Tri bỗng nhiên thở dài.

Trái tim của Tạ Lan Tư cũng tăng theo tiếng thở dài này.

“… Ta cũng có chút không đúng.” Lệ Tri nói.

Đôi mắt của Tạ Lan Tư ngay lập tức sáng lên hy vọng.

“Đáng lẽ ta không nên tính toán ngươi vì bảo tàng.” Lệ Tri xoay người, nhìn vào mắt Tạ Lan Tư, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của hắn, “Nếu hoàng thượng đã tứ hôn cho chúng ta, chúng ta từ nay về sau liền là một thể. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không bao giờ giấu giếm nhau nữa, được không?”

“Được!” Tạ Lan Tư thốt ra.

“Ta không muốn sính lễ, chỉ cần ngươi đồng ý hai yêu cầu của ta.”

“Nàng nói đi.”

“Thứ nhất, hợp tác với ta báo thù hoàng đế, vạch trần tội ác của hắn trước công chúng. Thứ hai, sau khi ngươi lên ngôi, hãy mở đường cho nữ tử tham gia khoa cử, cho phép nữ tử được vào triều làm quan, không khác gì nam tử.”

Hai yêu cầu này, nếu là thay đổi một người khác, có lẽ họ sẽ sợ hãi mà bỏ chạy.

Tuy nhiên, đối với Tạ Lan Tư, hai điều này đều không liên quan đến đau khổ và lợi ích của hắn.

“Nàng không muốn bảo tàng nữa?” Hắn hỏi.

“Ngươi đã nói bảo tàng là của hai chúng ta.” Lệ Tri nói: “Ta sẽ không yêu cầu gì khác.”

Tạ Lan Tư ôm nàng  thật chặt và thì thầm vào tai nàng:

“Được, ta đều đáp ứng nàng.”

“Ta đói bụng.” Lệ Tri lại thở dài một tiếng, nói: “Để múa được trên nước, cả ngày nay ta đều chưa ăn gì.”

“ Ta sẽ gọi phòng bếp nhỏ làm cho nàng…”

“ Ta muốn ăn đồ ngươi tự làm.” Lệ Tri u oán nhìn hắn.

Bây giờ mà để Tạ Lan Tư đi hái sao, hắn sẽ vẽ bản vẽ để xây những tòa nhà chọc trời ngay lập tức, chứ đừng nói là một bát cháo do chính tay hắn nấu.

Tạ Lan Tư sải bước ra khỏi phòng ngủ và đi vào bếp.

Sau khi bóng dáng của hắn biến mất, Lệ Từ Ân bước ra khỏi màn đêm và vào phòng ngủ của Lệ Tri.

Thấy Lệ Tri nằm trên giường, Lệ Từ Ân cúi xuống trêu chọc Tiểu Lý đang tung tăng, rồi ngồi xuống bên cạnh Lệ Tri.

“Tượng Thăng đâu?” Lệ Tri hỏi.

“Hắn cũng muốn gặp tỷ tỷ, nhưng muội bảo hắn tạm thời đừng đến.”

“Ừ.” Lệ Tri nói: “ Theo lý thuyết, hiện tại ta nên tức giận với hắn, để hắn chịu đựng mấy ngày, đừng lo lắng cho ta.”

“ Tỷ tỷ thần cơ diệu toán, hết thảy đều diễn ra đúng kế hoạch.” Lệ Từ Ân nói, “Nhưng ta có một chuyện không rõ.”

“Chuyện gì?”

“Để cho Lang Gia Quận Vương biết được cảm giác mất đi có quan trọng như vậy không?” Nàng nói, “Quan trọng đến mức tỷ tỷ phải mạo hiểm cả tính mạng?”

“Nếu hắn không thể hiểu được nỗi đau của ta…”

Lệ Tri nhận ra điều gì đó, không nói hết câu.

“ Tỷ tỷ rất thông minh, từ nhỏ đã như vậy.” Lệ Từ Ân nói, “Ta luôn tin rằng những gì tỷ tỷ muốn, tỷ tỷ nhất định sẽ có được. Nhưng mà tỷ tỷ vẫn có chỗ trì độn, trì độn đến mức bản thân mình tại sao lại làm như vậy cũng không biết.”

“Nếu hắn không thể hiểu được nỗi đau của tỷ tỷ, các ngươi sẽ không thể nào ở cùng nhau được lâu dài.”

Lệ Từ Ân nói ra những gì nàng chưa nói xong.

“…”

Lệ Tri hy vọng Tạ Lan Tư có thể thực sự hiểu mình.

Giống như nàng hiểu hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để sống sót.

Trước khi hắn nói, nàng đã cố gắng hiểu hắn, sự ngạo mạn của hắn đã đặt sự đau buồn của nàng ngoài cửa.

Có thực sự chỉ là tức giận vì ngạo mạn?

Hay là tức giận vì không được người quan trọng thấu hiểu?

“Ta hy vọng tỷ tỷ có thể đạt được hạnh phúc của mình.” Lệ Từ Ân nắm tay nàng, “Đây là nguyên nhân tại sao huynh muội chúng ta nghe theo lời tỷ tỷ.”

“Tỷ tỷ phải giữ hạnh phúc cho riêng mình.”

“Cho dù là vì chúng ta.”

Lệ Từ Ân nói:

“Vì người còn sống.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play