Sở Y Nhất không thể nào sai được, nhân viên bán hàng trong quán ăn thuộc nhà nước này ít nhiều cũng đều có quan hệ, công việc thì nhẹ nhàng, lương bổng thì lại cao. E là bọn họ chỉ mong mỗi ngày đều không có người đến, đối xử mọi người đều chẳng hòa nhã gì cả.
“Tôi nói không tính là không tính. Đồ quê mùa, cục mịch, gọi món mà cũng không biết, còn ăn cái gì nữa!” Cô hất mông một cái, dứt khoát quay lưng với Sở Y Nhất, tiếp tục cắn hạt dưa.
“Cô nói ai là đồ quê mùa, nói ai cục mịch vậy hả. Cô đang xem thường những người nông dân đấy à, còn những người lao động thì là danh giá nhất, ý của cô là như vậy phải không!”
“Cô nói linh tinh cái gì vậy, tôi có ý đó lúc nào chứ!” Tội danh mà Sở Y Nhất gán cho cô có hơi nặng, sắc mặt của cô biến sắc, cô không dám nhận.
“Vậy thì vừa rồi cô còn mắng mẹ cháu là đồ nhà quê, đồ cục mịch kìa mà.” Tiểu Bảo tức giận nói.
Tiếng ồn ào ở đây thu hút sự chú ý của một vị đầu bếp ở bên trong, người này tươi cười vẫy tay với Sở Y Nhất, “Cô gái, lại đây, tôi gọi món cho cô.”
Nhân viên bán hàng liếc mắt nhìn đầu bếp, xoay người rời đi, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Sở Y Nhất .
“Thái độ gì đây.” Nếu như có điện thoại khiếu nại thì tốt biết mấy, cô sẽ khiếu nại cô ta. Hừ.
“Lại đây, cô gái muốn ăn cái gì.” Thái độ của đầu bếp rất tốt, Sở Y Nhất không thể trút giận lên người khác được, cô nhớ lại những món ăn vừa nãy muốn gọi và nói lại với đầu bếp.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play