“Vậy nên, mặc dù họ đã xin lỗi rồi, nhưng tôi thể không chấp nhận, tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho họ. Không chỉ vậy, tôi còn phải để cho càng nhiều học sinh biết được khóe miệng xấu xí của họ.”
“Hôm nay tôi đứng đây là vì tôi biết, tôi không phải là người đầu tiên trong trường bị đối xử như vậy, tất nhiên tôi cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Có thể một số bạn trong số các bạn đã từng trải qua hoặc đang trải qua những điều mà tôi đã nói. Tôi mong các bạn sẽ không yếu đuối nữa, bởi vì sự yếu đuối và nhượng bộ của các bạn sẽ chỉ trở thành lý do để họ vô cớ bắt nạt bạn hơn, vì vậy chúng ta phải đứng lên, biết cách phản kháng, bởi vì từ đầu đến cuối chúng ta không làm gì sai, họ mới là người là sai.”
“Trong một ngôi trường, ngoài học sinh ra thì là giáo viên, giáo viên là một nghề thiêng liêng biết bao nhiêu, dạy dỗ và giáo dục con người. Tôi mong rằng các thầy cô cũng có thể thực sự gánh vác trách nhiệm của mình, xứng đáng với niềm tin và sự kính mến của các học sinh dành cho mình, đừng trộn lẫn những thứ khác trong một mối quan hệ thuần khiết này...”
Không biết có bao nhiêu người bên dưới sân khâu có thể lắng nghe những gì mình nói, Lạc Lạc chỉ cảm thấy rằng mình đã làm tất cả những gì có thể.
Cô bé nhìn mẹ, người đang đợi cô bé trên sân khấu, còn có chú La đang nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã tin tưởng, cảm ơn mọi người đã cho phép tôi có cơ hội được mạnh dạn để làm những gì mình muốn.
Cuối cùng, cả Giang Ngải Lạc và La Văn Quyên đều rời khỏi trường học, họ cùng nhau chuyển đến một ngôi trường khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT