“Mẹ, mẹ không biết đâu, mới đầu con không thể nào xem nổi những thứ này, nhưng cho đến khi con đã xem được rồi, con hoàn toàn không thể buông xuống được, chỉ muốn xem cho xong hết những thứ này. Chẳng ngờ đâu, thoát cái đã muộn thế rồi.” Tiểu Bảo vui vẻ nói chuyện với Sở Y Nhất, cảm giác thằng bé tràn đầy năng lượng và không hề cảm thấy mệt mỏi.
“Thân thể là tiền bạc, mẹ rất vui khi con có sự hăng say học tập, nhưng mẹ không mong con lại không biết phân biệt ngày và đêm. Tuổi của con vẫn còn nhỏ, cứ như vậy trong một thời gian dài sẽ không tốt cho sức khỏe. Nên mẹ mong con có thể sắp xếp thời gian hợp lý, được chứ?” Sở Y Nhất sờ đầu Tiểu Bảo, trong lòng cô cảm thấy thương thằng bé vô cùng.
“Mẹ yên tâm đi, con nhớ rồi, mẹ mau về phòng ngủ đi, con bảo đảm lát nữa sẽ ngủ ngay.” Tiểu Bảo đứng dậy, đỡ vai Sở Y Nhất rồi dẫn cô ra khỏi phòng.
Nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng, Sở Y Nhất thở dài.
Biết đi đâu tìm được đứa trẻ thế này, nó quả đúng là con nhà người ta trong truyền thuyết.
“Bố mẹ, hôm nay thời tiết rất đẹp, con ra ngoài đi dạo một lát nhé.” Tiểu Bảo vừa cất sách vào cặp vừa ngẩng đầu nhìn bố mẹ đang ngồi ở phòng khách bên ngoài và nói.
“Được, đi đi, nhớ về nhà đúng giờ để ăn cơm nhé.” Ngày nào cũng nhốt mình trong căn phòng, Sở Y Nhất chỉ mong thằng bé có thể ra ngoài đi dạo một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT