Về sau, Lâm Dao Dao có ra ngoài đi dạo cũng không còn để mắt tới đống quần áo ở đó nữa, nên những món đồ cô tự mua đã ít đi nhiều.
Nghe Lưu Dịch nói như vậy, Lâm Dao Dao cũng không phản đối, cô cầm quần áo rồi về phòng của mình.
“Lưu Hạ, con lại đây, bố có chuyện muốn nói với con.” Nhìn bóng lưng Dao Dao, Lưu Dịch gọi vẫy tay và gọi Lưu Hạ lại.
Lưu Hạ thấy bố gọi mình, tuy rằng có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng ngoan ngoãn đi tới.
“Lưu Hạ, con cũng đã lớn rồi, cũng đã ra dáng đàn ông. Từ nhỏ, tính cách của con khá nghịch ngợm nhưng bố cũng không hạn chế con điều gì, vì nói chung thì con vẫn biết chừng mực. Hơn nữa, bố cũng tin tưởng rằng con sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng, nên trước giờ bố cũng không quản gì con, tuy nhiên có một điều…”
Lưu Hạ vốn tưởng rằng bố sẽ chỉ trích mình, nhưng khi nghe bố nói như vậy, cảm giác như bố không phải đang chỉ trích mình nên cậu bé ngẩng đầu lên.
Thế mà vừa ngẩng đầu lên không được bao lâu thì lại nghe đến chữ “tuy nhiên” của bố, sắc mặt của cậu bé làm trầm xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT