“Mẹ, chuyện này không liên quan gì đến Điềm Điềm, mẹ đừng có đổ hết mọi thứ lên người của cô ấy.” Tiểu Vương vô thức kéo Chu Điềm Điềm ra sau lưng. Điềm Điềm nhìn thấy bóng lưng của Tiểu Vương, trong lòng cô như được an ủi vài phần.
Nhưng hành động của anh khiến mẹ anh càng thêm tức giận.
“Sao lại không liên quan đến nó. Nếu không phải vì nó, sao con lại không chịu lấy Tiểu Ngọc, con định để Tiểu Ngọc đứng ở đâu đây?”
Tiểu Vương há miệng, anh nhìn Tiểu Ngọc, nhưng không nói gì.
“Bác ơi, không cần nói nữa đâu ạ. Nếu như anh Tiểu Vương đã có người trong lòng, đành thôi vậy, cháu thì sao cũng được. Ngày mai trở về, cùng lắm thì bị người ta đàm tiếu vài câu, không sao đâu ạ.”
Tiểu Ngọc, người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, đã lên tiếng. Ý trong hay ý ngoài đều đang suy nghĩ cho Tiểu Vương, chậc chậc, thật đúng là “thấu tình đạt lý”.
Tuy nhiên, nhìn Tiểu Ngọc với điệu bộ yếu ớt, đáng thương thế này, sao cứ cảm giác có mùi giả tạo thế nhỉ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT