Tiểu Trương đã nhìn thấu con người của anh Vương. Lần nào cũng càm ràm như vậy, nói gì mà anh ta là nhân viên cũ, nhân viên mới mới vào nên làm thêm và tích lũy kinh nghiệm, để ngày càng phát triển tốt hơn.
Cảm ơn rất nhiều vì đã cho tiểu Trương cơ hội này, anh đã muốn nói điều đó từ rất lâu rồi, rằng anh có thể phát triển thật tốt mà không cần sự chăm sóc “đặc biệt” của anh Vương.
“Đám người trẻ bây giờ thật là không thể nào chịu khổ được dù chỉ một chút. Nhìn kìa, nhìn kìa, tôi còn chưa nói cái gì mà đã kể lể chặn họng tôi. Tốt chất cái kiểu gì thế này, không hề biết tôn trọng người lớn chút nào!”
“Vậy thì cũng phải phân biệt một chút, có vài người cứ thích cậy già lên mặt, không đáng để tôn trọng!”
Hừ, Tiểu Vương nhìn hai người cứ cãi nhau kiểu tôi nói một câu, cậu nói một câu, trong lòng anh cảm thấy sốt ruột không thôi. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn giám đốc, anh thấy giám đốc nghe rất thưởng thức, không hề có thái độ lo lắng chút nào!
“Cậu đang nói ai vậy?” Khi anh Vương bị một tên nhóc như vậy nói ra điều này trước mọi người, anh không thể che đậy được sắc mặt của mình nữa, anh đập bàn một cách mạnh mẽ và đứng dậy.
“Ai là người như vậy thì tôi nói người đó!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play