Ông lão trừng mắt nhìn Lưu Dịch: “Cũng đâu phải cho con, là bố cho Dao Dao.”
Nói thì nói vậy, Lưu Dịch cũng không thèm tính toán. Vốn dĩ anh cũng đâu muốn đồ, anh đâu có thiếu? Chẳng qua anh muốn chọc ông lão mà thôi.
“Lưu Dịch, chúng ta thế này thực sự ổn sao?” Trên đường trở về, Lâm Dao Dao nhìn cuốn sổ nhỏ trên tay, cô cảm giác không an tâm lắm khi cầm cuốn sổ này.
“Cầm đi, có gì không ổn chứ, nhận rồi mà.” Lưu Dịch sờ sờ đầu của Lâm Dao Dao, nói với vẻ mặt sao cũng được.
Không cần nhìn anh cũng biết ông ấy đã giao tài sản lại cho Dao Dao. Ngoại trừ ngôi nhà ông ấy đang ở, trong tay không có một cắc nào. Anh biết, ông ấy đã âm thầm nuôi dưỡng rất nhiều đứa trẻ. Có những đứa là trẻ mồ côi của người bạn đã hy sinh trên chiến trường, cũng có những đứa trẻ không cha không mẹ. Nhiều năm qua, một mình ông cầm tiền tiêu xài nhiều như vậy, còn có tiền mới là lạ.
Lưu Dịch đoán chừng ông lão cũng chỉ còn một ít tài sản đó thôi, nên bây giờ cho Dao Dao một cái.
Nhưng ông ấy cũng đâu chịu thiệt gì. Nhiều năm qua anh kiếm tiền cho ông ấy biết bao nhiêu, bây giờ khi anh kết hôn rồi, ông ấy cũng nên bày tỏ chút gì đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play