Tiểu Bảo đã ngủ rồi, cả người cứ giật giật, e là đã khóc. Cô bước tới đắp chăn bông cho Tiểu Bảo, vừa định tắt đèn dầu thì Cố Hướng Đông bước vào. Bốn mắt nhìn nhau, hai người ngượng ngùng.

Nhìn chiếc quần được xắn lên của Cố Hướng Đông, cô biết anh đã tắm xong rồi, “Anh còn muốn làm gì nữa không, có thể tắt đèn được chưa? Tiểu Bảo ngủ rồi.”

“Không còn chuyện gì nữa, tắt đèn ngủ thôi.” Cố Hướng Đông vừa nói vừa ngồi bên cạnh giường đất, cởi giày ra và lau khô chân. Vừa rồi anh bị chính mẹ đẻ của mình chỉ trích một trận, bà còn thẳng thừng nói nếu cứ cố chấp như thế này thì có ngày anh sẽ hối hận.

Trong đêm tối, thị lực của Cố Hướng Đông rất tốt. Anh nhìn bóng lưng mảnh mai của Sở Y Nhất đang chậm rãi bước về phía giường đất, có lẽ sau này anh sẽ hối hận. Suy cho cùng, anh cảm thấy rất thoải mái và tự nhiên khi ở chung một phòng với cô, thậm chí là ngủ chung một giường, anh không cảm thấy khó chịu chút nào, cứ như đã quen biết từ lâu.

“A!” Sở Y Nhất hét lên một tiếng, ngón chân cái của cô đá vào chân bàn, cô đau đớn loạng choạng, vươn tay muốn nắm lấy thứ gì đó. Chiếc ghế bên cạnh ngã về phía cô dưới sức kéo của cô.

Cố Hướng Đông không có thời gian xỏ giày, anh đi chân trần, đôi chân dài chạy đến trước mặt của Sở Y Nhất. Anh vươn tay ra đỡ lấy Sở Y Nhất sắp té ngã.

Sở Y Nhất cũng không khách sáo, cô nắm chặt áo phía trước ngực của Cố Hướng Đông.

“Có sao không? Có bị thương ở đâu không?” Cố Hướng Đông lo lắng hỏi.

“À, không sao, không sao. Chỉ là ngón chân lỡ va vào chân bàn nên hơi đau một chút. Vừa rồi dọa em…” Hử, bây giờ cô đang ở tư thế gì đây?

Sự im lặng đột ngột cũng khiến Cố Hướng Đông phản ứng lại. Bàn tay to của anh lúc này đang ôm lấy mông của Sở Y Nhất, bàn tay còn lại thì đang ôm lấy eo của Sở Y Nhất, tựa như đang ôm một đứa bé. Anh cảm thấy có vẻ không thích hợp cho lắm nên nhanh chóng buông cô ra.

Mặt của Sở Y Nhất đỏ bừng bừng. Khi cô đứng dậy trên đất, cũng không biết đã giẫm phải cái gì, lại loạng choạng ngã vào lòng của Cố Hướng Đông lần nữa. Cố Hướng Đông vô thức vươn tay ra đỡ lấy.

Trong bóng tối, yên tĩnh đến mức có thể nghe được nhịp tim đập của hai người. Bàn tay đang ôm lấy Sở Y Nhất của Cố Hướng Đông càng nóng lên, anh ôm cô chặt hơn, bầu không khí có chút ám muội.

Có lẽ chính bóng tối đã cho Sở Y Nhất dũng khí, nghĩ đến nhiệm vụ mà quản gia nhỏ đã giao cho mình. Cô nảy ra một sáng kiến, có nên tranh thủ cơ hội hiếm có bây giờ để thử sức cùng với Cố Hướng Đông?

Cố Hướng Đông có thể cảm nhận được Sở Y Nhất đang nhìn mình, trong lòng anh hơi căng thẳng, yết hầu của anh bất giác cũng cuộn lên cuộn xuống.

“Anh Hướng Đông...” Sở Y Nhất hơi sợ hãi, cô tính tới tính lui, thấy rằng bản thân mình đã sống hai lần nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện này, âm thanh của cô cũng hơi run rẩy.

“Sao vậy, đau lắm sao? Để anh bật đèn lên.” Nói xong, Cố Hướng Đông định rời khỏi Sở Y Nhất để đi bật đèn.

“Không cần.” Nếu như anh bật đèn lên, cô sẽ không dám làm thế. Cánh tay vội vã nắm lấy Cố Hướng Đông, cô bị anh chủ động lôi đi khoảng hai bước, sau đó trực tiếp biến thành cảnh tượng cô ôm eo của anh và đứng gọn trong lòng của anh.

Cố Hướng Đông vẫn ở nguyên chỗ cũ, cơ thể anh cứng đờ.

“Y Nhất…”

Chết thì chết thôi, Sở Y Nhất nhắm mắt lại, cô nương theo cảm giác và hôn Cố Hướng Đông.

“Ư…”

Cố Hướng Đông mở to mắt trong bóng tối, bản thân anh đang bị hôn. Sở Y Nhất đã làm một việc mà bản thân anh trước giờ rất muốn làm! Cảm giác mềm mại trên môi khiến anh thấy chân thật làm sao, anh vươn tay ra ôm lấy eo của cô, kéo người cô về phía trước của mình, sau đó hôn lại cô.

Lần này đến lượt Sở Y Nhất mở to mắt, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng. Chỉ có âm thanh nhắc nhở của hệ thống đang vang dội, “Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ, khởi động chức năng mới.”

Sở Y Nhất nằm trên giường đất, quay lưng về Cố Hướng Đông, tâm trạng vẫn mãi không thể nào bình tĩnh lại được. So với cảm xúc xa lạ này, việc hoàn thành nhiệm vụ mới mà quản gia nhỏ đưa ra và mở thêm chức năng mới có vẻ không quan trọng cho lắm.

Cố Hướng Đông ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lại cuộn trào dữ dội. Anh cảm thấy giờ phút này còn khó hơn cả nhiệm vụ khó khăn nhất, có vài thứ anh không biết nên giải quyết như thế nào.

Một lúc lâu sau, Cố Hướng Đông đột ngột bật dậy, “Y Nhất, em ngủ chưa?”

Sở Y Nhất không biết phải đối mặt với Cố Hướng Đông như thế nào, nên cô đành giả vờ ngủ.

“Y Nhất, năm nay anh 27 tuổi rồi. Mười năm trước anh vẫn luôn ở trong quân đội, chuyện này em cũng biết. Sau này anh sẽ cởi bỏ quân phục và quay lại đó, tổ chức cũng đã sắp xếp cho anh công việc, nhưng anh vẫn chưa biết phải đi đâu.” Cố Hướng Đông đã hạ quyết tâm muốn ở cùng với Sở Y Nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play