Phóng viên đặt câu hỏi vừa rồi cau mày theo quán tính khi thấy phản ứng của Lâm Dao Dao. Tại sao cảm giác có gì đó không đúng?
“Cô Lâm, cô giải thích thế nào về việc trợ lý bên cạnh Lưu Dịch bắn chết Đổng Như Vân. Nếu Lưu Dịch và Đổng Như Vân thật sự có quan hệ như vậy, sao có thể bảo thuộc hạ của mình nổ súng với cô ta?”
“Gì chứ? Mấy người thực sự tin rằng người đàn ông đó đả thương Đổng Như Vân sao. Tôi nói cho anh biết, anh đã bị bọn họ lừa rồi! Phía sau Đổng Như Vân là ai? Là tôi. Anh ta nổ súng là vì muốn giết tôi diệt khẩu!” Lâm Dao Dao nói với giọng căm hận. Cảm giác như nếu Lưu Dịch đang ở trước mắt, cô có thể xông lên xé xác Lưu Dịch.
“Cô Lâm, vậy tại sao Lưu Dịch lại giết cô để bịt miệng cô? Giữa hai người có chuyện gì mà chúng tôi không biết sao?”
Lâm Dao Dao giật mình, trông như đang chột dạ: “Chuyện đó… cái chân của Đổng Như Vân là do tôi làm gãy. Cô ta lừa tôi từ Thượng Hải chạy về lại đây và hẹn tôi ở một tòa nhà vẫn đang thi công. Cô ta đã thiết kế ra một kế hoạch khiến cho tôi sảy chân ngã từ trên cao xuống, chân của tôi còn đâm phải vào một thanh thép. Khi tôi té xuống, một tay tôi đã kéo cô ta, khiến cô ta cũng ngã theo. Nhưng chuyện này không thể nào trách tôi được, là do cô ta hại tôi trước, tôi chỉ đang tự bảo vệ chính mình mà thôi!”
Thì ra là như vậy, trong lòng mọi người có cảm giác như đã xóa tan được mây mù và thấy rõ ánh trăng sáng.
“Mấy người nhất định phải giúp tôi khai báo thành thật, để cho mọi người đều nhìn ra bộ mặt của Lưu Dịch, xem sau này anh ta còn đắc ý thế nào nữa!” Lâm Dao Dao nhìn đám phóng viên một lượt và nói một cách hằn học, như thể cô có một mối hận sâu sắc với Lưu Dịch.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT