Vừa bước xuống lầu thì nhìn thấy bà cụ La. Bà cụ La đã không còn cần dùng tới cây chống nạng nữa, nhưng lúc bước đi chân vẫn còn hơi khập khiễng. Khi nhìn thấy đám người Sở Y Nhất đi xuống, bà cụ La lập tức hừ lạnh một tiếng.
Dao Dao hơi sừng sỡ, chuyện gì vậy?
“Ôi trời, xuống dưới đi dạo nên cẩn thận một chút. Chồng cô không yêu thương cô, cũng không quan tâm đến cô, cứ như vậy mà đi mất. Cô phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình đấy nhé. Kẻo có ngày lỡ té, mất con thì khó nói đấy…”
Kể từ khi Cố Hướng Đông đi thủ đô, bà cụ La này giống như bị bệnh tâm thần. Khi nhìn thấy cô là phát bệnh, miệng mồm giống như đá trong hố phân, nói câu nào là thối câu đấy. Ngay khi cô vừa định mở miệng ra nói, cô nhìn thấy Lâm Dao Dao, người đang ở sau lưng mình, bước tới.
“Này bà, bà có biết nói chuyện không vậy. Chuyện nhà người ta đến lượt bà đứng đây bình luận tới lui à. Sao bà không tự coi lại mình là cái gì đi? Tuổi tác có còn nhỏ nữa đâu, nói chuyện không biết động não. Hay là bà hoàn toàn không có não luôn vậy. Tâm tư thật độc ác, không muốn thấy người ta sống tốt sao? À, nhưng mà nhìn bà như vậy, tôi đoán chắc bà sống không được tốt lắm nên mới không thích nhìn thấy người khác sống tốt!”
Mặc dù bản thân Lâm Dao Dao không thích Sở Y Nhất, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng tính khí của Sở Y Nhất rất thích hợp với cô. Trước đây khi ở Thượng Hải, những người xung quanh vừa nhìn thấy cô đều cười tít mắt, vô cùng lễ phép. Tuy nhiên, những nụ cười đó khiến cô cảm thấy chúng rất giả tạo. Chi bằng sống với nhau như thế này, có gì thì nói đó, không cần phải giấu giếm hay câu nệ.
Mặc dù bản thân cô cũng hay phàn nàn về người phụ nữ này, nhưng không đến lượt những người khác đứng đây nói vớ vẩn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT