“Anh ta nợ mấy người bao nhiêu tiền?” Tiểu Vương cũng không nghĩ rằng chỉ dựa vào vài câu nói của mình mà có thể đuổi người đi, nên anh đành hỏi chuyện cho ra lẽ.
“250 tệ!”
“Anh nói láo, tôi chỉ mượn mấy người 100 tệ, tại sao lại biến thành 200 tệ chứ!” Anh của Tiểu Lý nghe thấy vậy, lập tức nhảy cẫng lên. Tuy nhiên khi đám người kia nhìn chằm chằm vào mình, anh lại rụt về núp sau lưng mẹ, và chỉ vươn đầu ra nói thêm một câu. “Chỉ có 100 tệ.”
“Mẹ kiếp, mới đầu khi tìm đến chúng tôi mượn tiền, chúng ta giấy trắng mực đen nói rõ tiền lãi, cũng đã xác nhận với anh rồi. Chúng tôi có giấy mượn nợ, có chữ ký và dấu vân tay của anh, anh còn muốn chống đối à?” Người đàn ông nói xong, muốn lao tới xử lý anh của Tiểu Lý.
“Giữ cho miệng mồm sạch sẽ. Cứ coi như anh ta mượn tiền mấy người, nhưng cách tính lãi của mấy người không hợp lý! Theo như pháp luật quy định, lãi suất hằng năm của khoản vay tư nhân không được vượt quá 36%. Nếu như vượt quá con số đó sẽ vô hiệu, còn của mấy người thì bao nhiêu? Trong lòng mấy người chẳng lẽ không rõ, trong mắt của mấy người không có pháp luật hay sao!” Tiểu Vương nói với giọng nghiêm nghị.
Đám người cứ nhìn nhau. Câu nói này không phải hơi thừa à? Bản thân bọn họ lẽ nào không biết chuyện này không hợp pháp? Tuy nhiên như vậy thì sao chứ, bọn họ có giấy mượn nợ. Trước khi mượn tiền cũng đã nói cho anh ta biết những gì cần biết, ấy vậy mà anh ta vẫn muốn mượn, bọn họ còn có cách gì nữa!
“Nhìn điệu bộ của mấy người xem ra biết luật mà vẫn phạm luật?” Tiểu Vương để ý ánh mắt và hành động của bọn họ, anh lại chất vấn hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play