“Không sao là tốt, không sao là tốt rồi.” Cố Kiến Quân xoa xoa hai tay, đi tới đi lui rồi tự nhủ.
“Cố Hướng Đông, đứa bé này còn quá nhỏ, thời tiết lại lạnh như vậy, nếu không có biện pháp, e rằng...” Sở Y Nhất muốn đem đứa nhỏ giao cho hệ thống trang trại, yêu cầu quản gia nhỏ đưa đứa bé vào trong lồng ấp.
“Anh sẽ tìm cách.” Cố Hướng Đông biết ý của cô vợ nhỏ, bây giờ cũng không còn cách nào khác, đứa nhỏ này thật sự còn quá nhỏ.
Hà Ngọc Lan nghe tin đứa bé chỉ hơn ba cân, cô không kìm được nước mắt.
“Chị hai đừng khóc, vừa mới sinh xong, khóc nữa là mắt sẽ mù mất. Không phải bác sĩ đã nói rồi sao, bọn họ sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho đứa trẻ. Đợi khi nào đứa trẻ khỏe rồi, chúng ta lại đến đón nó về.” Cố Hướng Đông nói với Cố Kiến Quân và Hà Ngọc Lan. Bác sĩ đã giữ đứa trẻ ở lại để chăm sóc đứa trẻ, đợi sau khi mọi dấu hiệu sinh tồn đều bình thường sẽ bảo bọn họ lại đến và đón đứa trẻ về nhà.
Thật ra đứa trẻ đã nằm trong lồng ấp của hệ thống trang trại, ước tính sẽ được nuôi trong một thời gian.
“Ngọc Lan, em đừng khóc nữa. Chúng ta về nhà trước, chăm sóc sức khỏe của em thật tốt, có như vậy khi đứa trẻ về nhà, chúng ta mới có thể chăm sóc tốt cho nó được.” Cố Kiến Quân ôm Hà Ngọc Lan, mặc dù anh cũng muốn khóng, nhưng anh là đàn ông, anh không thể!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT