Ai mà ngờ rằng Hứa Hương Thảo hoàn toàn không để ý tới bản thân mà đi thẳng vào phòng làm việc của Cao Đại Sơn.
Tiểu Vương gãi gãi đầu, anh nhanh chóng đi ăn cơm, nếu lố giờ sẽ không còn cơm mà ăn nữa, như vậy đành phải để cái bụng đói cả một buổi trưa.
Hứa Hương Thảo trực tiếp đẩy cửa bước vào, trong phòng không có bóng dáng của Cao Đại Sơn, mọi thứ được thu xếp rất gọn gàng, làm gì có cảnh tượng giống như có người đã qua đêm ở đây! Ngón tay của Hứa Hương Thảo cáu mạnh vào cánh cửa được làm bằng gỗ, cô không cảm nhận được móng tay của mình đã bị gãy.
“Cô đến đây làm gì vậy?” Cao Đại Sơn quay trở về sau khi đã sảng khoái tinh thần với Trần Nhị Ni. Ngay cửa phòng làm việc của mình, anh nhìn thấy Hứa Hương Thảo đang đứng đó, lông mày nhíu lại, giọng điệu mất kiên nhẫn!
“Tối qua anh đi đâu vậy?” Hứa Hương Thảo nghe thấy giọng của Cao Đại Sơn, cô quay đầu lại một cách rất máy móc.
Nhìn thấy bộ dạng của Hứa Hương Thảo, trong lòng Cao Đại Sơn càng thêm chán ghét. So với Trần Nhị Ni, hai người đúng là một ở trên trời, một ở dưới đất. Hứa Hương Thảo giống như bùn, còn Trần Nhị Ni giống như bông hồng chui ra khỏi bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
“Không phải tôi đã nói cô rồi sao, dạo này trong cục rất bận rộn. Tối qua bận đến khuya nên tôi phải nghỉ ngơi ở trong văn phòng. Mới sang sớm, cô lại làm khùng làm điên gì đây!” Cao Đại Sơn nhìn xung quanh, anh đẩy mạnh Hứa Hương Thảo vào trong phòng làm việc của mình, sau đó tiện tay đóng cửa và khóa lại, “Cô xem lại bộ dạng của cô đi kìa? Tóc thì rối bù, mặt cũng rửa, quần áo cũng không đổi, đi ra ngoài làm cái gì? Còn chưa đủ mất mặt hay sao!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play