Ngày nào cũng canh canh nước nước, anh cảm nhận được thịt trên người mình bắt đầu nhiều hơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng anh sẽ trở thành một người mập mạp mất.
“Vợ à, anh có thể không uống canh được nữa không, tay của anh sắp lành rồi.” Trông anh có khác gì những cô gái đang ở cữ không.
“Không được, bị thương ở trong xương thì phải dưỡng 100 ngày. Huống hồ chi cánh tay của anh bị đạn bắn xuyên qua, càng phải được bồi bổ tốt hơn nữa, bằng không sau này để lại di chứng gì đó thì làm sao đây! Đợi sau khi cánh tay của anh khỏe lại, em sẽ không làm những món này cho anh nữa. Nhà chúng ta có mỏ vàng mà, ngày ngày đều được ăn như thế mà còn chê nữa sao, em sẽ không thấy vui nếu không được làm những món này.”
“Em vất vả rồi vợ, vậy thì anh phải ráng khiến cho cánh tay này mau chóng khỏe lại mới được.”
Trong nhà máy chế biến thịt, một nhóm người đang đứng tụm lại với nhau, tôi một câu cậu một câu, thật là náo nhiệt.
“Bài hát này chúng tôi đã chọn trước, tại sao mấy người còn dùng nó để làm nhạc nền?” Một cô gái để tóc mái hét lên với Tiểu Trần.
“Ai quy định mấy người dùng thì người khác không thể. Mấy người đang lo lắng không nhảy tốt bằng chúng tôi, khiến cho mấy người thua cuộc, khiến mấy người mất mặt chứ gì.” Tiểu Trần khoanh tay, mặc kệ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT