“Vâng, thưa ngài.” Người đàn ông đặt gói hàng và lá thư trước mặt Lưu Dịch, tiếp đó quay người lấy cây kéo và đi lại chỗ của Lưu Dịch, cuối cùng mới rời đi.
Lưu Dịch liếc nhìn địa chỉ, ồ, hóa ra là Sở Y Nhất. Anh không ngờ Sở Y Nhất sẽ trả lời thư của anh và gửi cho anh một gói hàng lớn như vậy.
Vừa mở ra, Lưu Dịch liền bật cười. Có rất nhiều chai lọ trong gói hàng, nhưng không phải nhãn đóng gói mà là nhãn viết tay. Trong đó có đủ loại dưa chua, trái cây tươi ngon và các loạt hạt, xem ra rất được chăm chút cẩn thận.
Nhìn quả táo đỏ tươi, Lưu Dịch cầm con dao gọt hoa quả bên cạnh lên gọt vỏ, sau đó ăn một cách thích thú, mùi vị thật là ngon!
Trong bữa tối, Lưu Dịch đột nhiên nhớ tới món dưa chua do Sở Y Nhất gửi tới, anh liền kêu người mang một lọ đến và mở ra xem. Hửm? Món này cũng không tệ, quà trả lễ của Sở Y Nhất rất hợp với khẩu vị của anh.
Sau khi Sở Y Nhất quay trở về khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước, thỉnh thoảng cô hay nhớ lại chuyện người đàn ông đeo kính nhìn chằm chằm vào sách nghiên cứu khoa học trên chuyến tàu hỏa đó. Cô nhớ ở nơi đó có rất nhiều nhà nghiên cứu giống như anh ta. Một môi trường khắc nghiệt, ngày đêm thực hiện những thí nghiệm phức tạp và làm việc với cường độ cao, nhưng lại không bảo đảm đồ ăn đầy đủ. Ấy vậy mà trong hệ thống trang trại của cô thì lại có hàng nghìn vạn hạt thóc không có chỗ để dùng.
Cô đã luôn suy nghĩ, làm thế nào có thể vận chuyển những mớ thóc này đến Tân Cương?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play