Sở Y Nhất bỏ tất cả đồ ăn mang theo bên người vào một cái túi, sau đó lén lút lấy thêm một ít đồ ăn từ hệ thống trang trại mà thần không biết quỷ không hay. Đợi khi Cố Hướng Đông xách đồ và đứng dậy, Sở Y Nhất cũng đứng dậy theo, sau đó cô tiện tay đặt đồ để trước mặt người đàn ông đeo kính.
“Anh à, đồ nhiều quá chúng tôi cầm không hết, mong anh giúp cho. Tạm biệt, anh nhớ cố gắng lên, nỗ lực của các anh không uổng công đâu!”
Người đàn ông đeo kính định thần lại, lúc này anh ta mới phát hiện ra Sở Y Nhất đã chen chúc vào trong đám người và đi thật xa. Nghe những lời cuối cùng mà Sở Y Nhất nói, anh ta hơi ngơ ngác, cô ấy biết anh đang làm cái gì sao?
Khi mở chiếc túi mà Sở Y Nhất để lại, toàn bộ trong đó đều là đồ ăn, đủ để anh ta cầm cự đến Tân Cương. Anh vẫn còn chưa kịp nói lời cảm ơn với người ta nữa, anh rướn cổ nhìn ra bên ngoài phía cửa sổ, nhìn thấy bóng lưng của một gia đình gồm ba người.
“Không biết cô gái đó tên là gì, sau này phải trả lại những thứ này cho người ta mới được.” Người đàn ông đeo kính hơi hối hận, nhưng cũng rất cảm kích trước tấm lòng của gia đình bọn họ.
“Cố Hướng Đông, anh có biết người vừa nãy ngồi đối diện chúng ta đang làm cái gì không?” Sở Y Nhất có chút kích động, nóng lòng muốn chia sẻ với Cố Hướng Đông.
“Làm cái gì? Anh không biết!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT