“Anh làm gì thế?” Sở Y Nhất hất tay Cố Hướng Đông ra, cô cảm thấy hơi xấu hổ. Mẹ cả Tôn, Cố Kiến Quân và Hà Ngọc Lan đều đang nhìn cô.
“Theo mẹ thấy, Y Nhất à, con thật quá lương thiện, con quan tâm bọn họ làm cái gì chứ. Con giúp cho bọn họ cũng chẳng được lợi ích gì, nói không chừng còn cho rằng con đã hại bọn họ nữa đấy, bọn họ là những kẻ vong ân bội nghĩa.” Mẹ cả Tôn nói với giọng tức giận. Bọn họ ngày nào cũng giống như mấy con chó điên, bám lấy ai là cắn người đó, không hề nói lý lẽ chút nào.
“Mẹ à, cũng không phải vì bọn họ đâu, con chỉ vì thanh danh của xã chúng ta. Nếu như ai cũng có thể đường hoàng đến tận nhà như vậy, lại còn vừa đánh vừa phá, sau này chúng ta và người trong xã có đi ra ngoài, e là lưng cũng không thể nào đứng thẳng được.”
“Được rồi, mẹ biết con suy nghĩ chu đáo. Đi thôi, qua nhà các con ngồi một lát, bây giờ mẹ cũng không muốn về nhà.” Bà không muốn quay trở về và nhìn thấy khuôn mặt méo mó của Trần Chiêu Đệ, chi bằng ở bên này hít thở không khí thì hơn.
“Mẹ, anh hai, chị hai mau vào nhà đi. Chị hai à, Tiểu Xuyên dẫn Tiểu Bảo đi chơi rồi sao?” Sở Y Nhất tránh người qua một bên, mời bọn họ vào trong nhà.
“Đúng thế, bọn trẻ đi trung tâm mua sắm chơi rồi, e là không ít trẻ con ở đó. Em yên tâm đi, xíu nữa bọn trẻ cũng về thôi.” Hà Ngọc Lan cười nói.
“Vâng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play