Sở Y Nhất không cảm thấy rằng mình có khả năng ảnh hưởng đến số phận của mọi người. Ngay từ lần đầu tiên hãm hại Sở Y Nhất không thành công, lúc bị biểu tình tố cáo, nếu như cô ấy bừng tỉnh ngộ, kịp thời rút tay, cố gắng sống qua những tháng ngày đó, con đường sau này không phải không thể nhìn thấy mặt trời. Bây giờ nói những chuyện này cũng đã muộn, người đã không còn nữa, mọi thứ đều thuận theo chiều gió!
Còn nói về góa phụ Mã, bà ấy có buồn mất đi đứa con gái nhỏ không? Nói không buồn là không thể nào, dù gì cũng là thịt rơi ra khỏi người. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, làm sao có thể không buồn. Nhưng có lẽ chuyện này cũng không quan trọng lắm nếu so với những thứ khác.
Ví dụ như bây giờ, điều mà bà ấy càng mong muốn chính là kiếm chút bồi thường từ Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất. Nói cho cùng, Nhị Nha mất rồi, bà ấy phải tiếp tục sống.
“Ôi trời ơi, con trai nhà họ Cố cậy mình làm quan mà đánh người. Trời ơi là trời, tay của tôi gãy rồi, đau chết mất!” Góa phụ Mã bắt đầu khóc lóc om sòm, chẳng bao lâu sau thu hút rất nhiều người đến.
“Nếu không phải do bà muốn xông lên bóp cổ tôi cho đến chết, Cố Hướng Đông nhà tôi cũng sẽ không tiến lên che chắn cho tôi. Nếu không có Cố Hướng Đông nhà tôi, nói không chừng tôi đã bị bà bóp cổ chết rồi, vậy mà tại sao bà lại có thể tàn nhẫn tố cáo chúng tôi trước chứ!” Sở Y Nhất sợ hãi, cô nấp sau lưng Cố Hướng Đông, rồi lại nhìn góa phụ Mã. Dù nhìn như thế nào cũng cảm thấy cô giáo Sở yếu ớt, đáng thương!
“Con khốn, thật biết giả vờ. Thái độ hống hách ban nãy đâu rồi, giờ ra vẻ yếu đuối cái gì đấy. Cả cái xã này có mỗi mày là mưu mô nhất!”
Cô không muốn quan tâm, kệ bà ấy chửi mình. Những người này động một tí là chửi con khốn, con điếm, thật sự khiến cô chán ghét.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT