“Bố nó à, thằng bé vẫn còn nhỏ, anh đừng đánh nó. Làm sao nó có thể chịu nổi đòn roi của anh được chứ!” Hứa Hương Thảo nhìn thấy Cao Đại Sơn đã hành động, cô lập tức đứng dậy che chắn cho Hổ Tử.
“Cô cút ra cho tôi, cô xem cô dạy dỗ con mình thành kiểu người gì kia, lại còn ăn cắp đồ. Tôi là cảnh sát, vậy mà con trai tôi lại là thằng ăn cắp, chẳng phải nực cười lắm sao!” Cao Đại Sơn càng nói càng tức điên. Vẻ mặt cười như không không cười của Sở Y Nhất khiến anh cảm thấý mình như một trò hề, là một thằng đàn ông thất bại.
Chính anh còn khoe khoang với người ta rằng nếu như bắt được kẻ phạm tội, nhất định sẽ xử lý thật nghiêm, nhốt lại bỏ đói mấy ngày, để cho kẻ đó cảm nhận được sự quý báu của đồ ăn. Bây giờ thì hay rồi, hóa ra kẻ đó lại là con trai của mình!
“Cái thằng thất bại, tao nuôi mày lớn đến nhường này, đây là cách mày báo đáp tao đấy à? Cái tốt không học, lại học mấy thứ này!” Hứa Hương Thảo ôm Hổ Tử trong lòng, bản thân bà bị Cao Đại Sơn đánh lên đánh xuống. Hổ Tử nghe thôi cũng đã thấy đau, nhưng mẹ mình lại không kêu la dù chỉ một tiếng, ngay cả tiếng kêu nhỏ xíu cũng không phát ra.
Lúc này, trong lòng của thằng bé cảm thấy rất khó chịu. Trước đây, mẹ thằng bé đã khiến thằng bé cảm thấy rất mất mặt, cộng thêm việc thằng bé là đứa con trai duy nhất trong gia đình này, Hứa Hương Thảo hết mực yêu thương thằng bé, dù cho thằng bé đã làm gì đi nữa, Hứa Hương Thảo cũng chưa bao giờ làm gì thằng bé. Cho nên có nhiều lần, thằng bé cảm thấy mẹ nó nên đổi xử tốt với bản thân hơn. Nhưng giờ đây, thằng bé lại trốn dưới tấm thần gầy yếu của mẹ mình, nghe thấy những âm thanh đánh đập liên hồi, đôi mắt nóng lên, nước mắt cũng không kìm lại được mà rơi xuống.
“Đừng có đánh nữa, bố con tư cách gì mà đánh con. Bố sinh ra con, nhưng bố có dạy dỗ con đàng hoàng không. Bố là người ích kỷ nhất, bố chẳng quản gì chuyện trong nhà, bố chỉ biết ăn nó uống đủ là được. Bố thử mở mắt ra nhìn xem, hai mẹ con con, chị con và cả em gái con đều ốm thành ra như thế này. Con lớn đến nhường này mà chưa bao giờ ăn được một bữa no. Còn bố thì sao, ở ngoài ăn uống no nê rồi mới quay về nhà, trước giờ cũng không biết hỏi bọn con đã ăn cái gì? Con thành ra như thế này là một tay bố tạo ra mà thôi.”
“Hoa Tử, con đừng nói linh tinh, ông ấy là bố của con đó!” Hứa Hương Thảo cảm thấy hơi hoảng loạn, mau chóng kéo thằng bé ra phía sau mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play