Khi đến cổng nhà mình, Cao Đại Sơn nhấc chân lên và đạp tung cánh cửa cũ nát: “Mẹ kiếp, cô đang làm cái trò mèo gì vậy hả, cô muốn khiến tôi phải xấu hổ đúng không, muốn khiến tôi mất mặt đúng không, tại sao cô không tự đi qua đó đi!”
“Em rất muốn đi, anh cũng phải để…” Hứa Hương Thảo lí nhí nói, cô đói đến mức thắt lưng buộc bụng, uống mấy chén nước lạnh cũng không đỡ, cô thật sự muốn đi!
“Đồ khốn kiếp, cô còn già mồm!”
Sau đó nghe thấy tiếng thắt lưng đập vào người, quan trọng là không hề nghe thấy tiếng người kêu la, đây là đang đánh lên cơ thể đó ư?
Sở Y Nhất nghi hoặc nhìn Hà Thúy Lan, Hà Thúy Lan ra hiệu với cô, bảo cô mau chóng ăn cơm đi.
“Hai vợ chồng ấy, bọn chị đã quen rồi. Nếu Cao Đại Sơn thấy có gì không vừa mắt thì sẽ về nhà đánh Hứa Hương Thảo, mới đầu ai cũng có thể nghe được tiếng kêu đau đớn của Hứa Hương Thảo, sau đó là tiếng khóc rống. Phó Cục trưởng Cao đánh rất mạnh, dần dần, cô ấy cũng không kêu la gì nữa, đợi sau khi Phó Cục trưởng Cao đánh mệt rồi thì tự động dừng tay.” Dáng vẻ coi như đó là chuyện bình thường của Hà Thúy Lan khiến lòng của Sở Y Nhất có chút khó chịu.
Mặc dù Hứa Hương Thảo quả thật có một vài tật xấu, nhưng cũng không thể coi người như cỏ rác, muốn đánh thì đánh, còn không cho người ta phát ra tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play