Ngày đầu tiên khi Sở Y Nhất đến, cô đã lĩnh giáo Hứa Hương Thảo. Ừ, đúng vậy, đặc biệt khác người.
Hứa Hương Thảo ôm một bé gái khoảng một tuổi đứng ở lối vào cầu thang, Sở Y Nhất thấy vậy nên mỉm coi như chào hỏi, nào ngờ đâu Hứa Hương Thảo ôm đứa trẻ đó đứng ngay cửa vào nhà của cô, nhìn cô thu dọn đồ đạc.
Quan trọng là, chẳng biết ảo giác của Hứa Hương Thảo từ đâu mà ra, cho rằng bọn họ rất thân thuộc, cô ấy phê bình Sở Y Nhất một trận.
“Cô nói xem, một cô gái như cô, sao lại không biết cách sống vậy nhỉ, một tấm vải hoa đẹp như thế mà tại sao cô lại đem đi gói đồ!”
Sở Y Nhất liếc nhìn mảnh vải trong tay cô, cô trả lời trong vô thức: “Không dùng để gói đồ vậy thì dùng làm gì?”
Chính vì lời nói này mà Hứa Hương Thảo trực tiếp bước vào cửa, ôm đứa trẻ, chỉ vào tấm vải và bắt đầu nói: “Cô nên dùng tấm vải này để may đồ cho đứa trẻ. Trẻ con mà, phải có của ăn của để.” Nước miếng còn phun thành một vòng, Sở Y Nhất quay mặt qua một bên, không thể nhìn tiếp được nữa.
“Con của bọn em là con trai, nếu dùng cái này để làm quần áo thì không thích hợp.” Lúc này Sở Y Nhất mới nhận ra Hứa Tương Tư này có chút khác người thường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT