Ngay khi mọi người đang vui vẻ ngồi xuống và chuẩn bị ăn, không ngờ Trần Chiêu Đệ quay về nhà. Cô xách theo một túi đồ nhỏ, đứng trong sân và hét lớn.
“Tiểu Xuyên, mau ra đây cầm đồ giúp cho mẹ, đứa em trong bụng mẹ đang mệt chết đi này, mau ra đây nhanh!”
Bàn tay cầm đũa của mọi người đều dừng lại, khuôn mặt đang tươi cười của mẹ cả Tôn đột nhiên lộ ra một chút buồn bã.
Cố Kiến Quốc và Tiểu Xuyên đều nghe được, bọn họ cùng nhau ra ngoài nhưng không nói lời nào. Cố Kiến Quốc cầm lấy túi đồ nhỏ trong tay của Trần Chiêu Đệ, Cố Tiểu Xuyên thì đỡ Trần Chiêu Đệ bước vào trong.
Khi mẹ cả Tôn nhìn thấy điệu bộ như vậy, đôi lông mày của bà càng nhíu chặt hơn. Sở Y Nhất cũng bĩu môi, trời, cứ như là lão Phật Tổ vậy. Thái độ của Trần Chiêu Đệ thật trịch thượng.
“Kiến Quốc, em muốn ngồi trên giường, cái ghế dưới đất quá thấp, em mà ngồi sẽ làm ảnh hưởng đến đứa con của anh. Hơn nữa, anh lấy cho em một cái đệm lót dưới mông của em, phải mềm và thoải mái một chút.” Trần Chiêu Đệ bước vào phòng, cô cũng không chào hỏi ai, bắt đầu sai bảo Cố Kiến Quốc. Cô nhìn thấy cái bàn đầy thức ăn ngon kia, không ngờ còn có rượu. Hóa ra bọn họ không muốn cho nhà mẹ cô tiền và lương thực, bọn họ để lại cho chính bọn họ ăn.
Cố Kiến Quốc hơi bối rối, anh biết đi đâu để tìm đệm cho cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play