“Mau ăn đi, đói lắm rồi. Vợ à, em cũng ăn thêm một chút đi?” Cố Hướng Đông hỏi Sở Y Nhất.
“Em ăn rồi, hai người ăn đi.” Sở Y Nhất chườm khăn lên mặt mình, sau đó nhìn hai người đàn ông to xác ăn hết một chén thịt cùng với một nồi cơm nhanh như vũ bão.
Tiểu Vương khẽ sờ sờ bụng của mình, thật sự rất hài lòng, ngay cả Tết Nguyên Đán anh cũng không được ăn một bữa như thế này bao giờ.
Vì Tiểu Vương ở đây nên Cố Hướng Đông không thể tách phòng ngủ riêng, cũng hay, đúng lúc trong lòng anh không muốn thế.
Sở Y Nhất vốn định tìm Lục Ái Quốc để chuẩn bị cho chuyện biểu tình tố cáo, giờ thì không được tiện cho lắm, cô đành để ngày mai tính tiếp. Một buổi tối kinh hãi, bây giờ có Cố Hướng Đông ở cạnh bên mình, Sở Y Nhất cuối cùng cũng yên tâm, chẳng bao lâu sau thì ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Sở Y Nhất tỉnh lại, Tiểu Vương đã đi rồi. Việc đầu tiên khi cô tỉnh lại là đưa tay sờ mặt, hình như không sưng giống như hồi hôm qua nữa. Cô soi gương một lát, quả nhiên đã xẹp bớt đi nhiều, tâm trạng cũng vì thế mà vui vẻ hẳn lên.
Cố Hướng Đông đang ở trong sân, anh cau mày đứng cạnh bức tường, suy nghĩ một hồi thì quyết định leo lên tường xem. Cố Hướng Đông tìm một góc, nhảy lên bám vào tường, anh cẩn thận né qua những mảnh sành mà trước đó mình đã bỏ lên. Sau đó dừng lại ở một vị trí, nơi đó rõ ràng đã mất đi vài mảnh sành, hơn nữa trên những mảnh sành sót lại còn vương vấn một ít máu. Tuy nhiên, cái bẫy bên phía mặt nhà anh vẫn nguyên vẹn như ban đầu, xem ra cái người có ý đồ xấu này vẫn chưa thể vào được nhà của mình. Cô vợ nhỏ của anh đã sống như thế nào trong những ngày qua chứ, chắc chắn đã phải sợ hãi, trong lòng của Cố Hướng Đông chùn xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT