“Tìm con mà cũng không tìm được thì còn làm được cái gì nữa! Tôi cũng không biết kiếp trước mình đã làm gì mà kiếp này lại xui xẻo như vậy, gả cho ông, lại còn sinh ra…” Mẹ Cẩu Đản không thể nói tiếp nữa, cho dù thế nào thì đó cũng là đứa con mà bà đã mang thai mười tháng sinh ra. Bà không thèm nhìn mặt của bố Cẩu Đản, bà làm việc của mình rồi đi ra ngoài. Bố Cẩu Đản ngó vào trong phòng của Triệu Lý Tưởng, sau đó cũng đi ra ngoài.
Bố Cố dẫn theo hai đứa con trai, sau đó Cố Kiến Quốc cũng đến để phụ một tay, cuối cùng bọn họ cũng đắp xong bức tường trước khi trời tối. Nhìn bức tường cao trong sân nhà, Sở Y Nhất cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Mẹ cả Tôn thì đang làm cơm, cả gia đình họ Cố đều qua bên này. Cố Kiến Quốc cũng dắt theo Cố Tiểu Xuyên, suy cho cùng cũng là con nít, lại còn bị bệnh, dùng bằng mắt thường cũng có thể thấy thằng bé đã sụt cân đi rất nhiều.
“Tiểu Xuyên, con hãy xin lỗi thím nhỏ của con đi.” Cố Kiến Quốc đẩy Cố Tiểu Xuyên lùi về phía trước vài bước. Cố Tiểu Xuyên chợt cảm thấy mình trở thành tâm điểm, cảm giác mọi người đều đang nhìn mình, thằng bé nắm góc áo với tâm trạng khá căng thẳng.
Thằng bé nhìn Sở Y Nhất đang ngồi ở trước mặt, như thể đang chờ mình mở miệng ra trước. Mặc dù hơi mất mặt nhưng hai ngày qua, thằng bé cũng đã suy nghĩ rất nhiều, lần này quả thật là mình đã sai, “Thím nhỏ à, cháu xin lỗi, cháu không nên làm vậy với thím!” Thằng bé hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói ra được, cảm thấy cũng không có khó khăn lắm.
Cố Tiểu Xuyên vừa nói ra, Sở Y Nhất đã mỉm cười. Có dũng khí nhận lỗi thì sẽ được cứu, Cố Tiểu Xuyên nhìn nụ cười của Sở Y Nhất, thằng bé thở phào nhẹ nhõm, hình như người nhà họ Cố cũng thấy nhẹ nhõm cùng.
“Tiểu Xuyên à, mỗi người đều sẽ có lúc làm sai, quan trọng là có dũng khí thừa nhận lỗi lầm hay không. Nếu như dám nhận lỗi và kịp thời sửa đổi, vậy thì vẫn là một đứa trẻ ngoan. Cháu vẫn còn một chặng đường dài phía trước cần bước đi, thím hy vọng cháu có thể có sự phán đoán của riêng mình. Thím tha thứ cho cháu.” Sở Y Nhất nói xong, cô cảm nhận được Cố Hướng Đông đang đứng bên cạnh và vươn tay ra, sau đó nắm chặt bàn tay của cô.
Cô duỗi một ngón tay ra và xoa xoa vào trong lòng bàn tay của anh, như nói cho anh biết rằng cô đã nhận được lời cảm ơn của anh. Hai người đều hiểu lòng nhau, đều cùng mỉm cười.
Ăn cơm tối xong, người nhà họ Cố đều quay trở về. Cố Hướng Đông nhân trời còn tối, lại chạy ra ngoài sân nghịch ngợm một chút. Sở Y Nhất khó hiểu, “Tường vẫn chưa xong mà, anh lại làm cái gì thế?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT