Lúc bốn giờ chiều, hồ tạo sóng mở cửa đúng giờ. Kha Diệc Từ và Ôn Linh đứng ở khu vực nước nông. Nhiệt độ nước mát lạnh, ánh nắng gay gắt, sự đối lập giữa nóng và lạnh tạo nên sự cân bằng hoàn hảo. Ôn Linh bơi giỏi, cứ bơi qua bơi lại lượn quanh Kha Diệc Từ, làn da cậu trắng trẻo, ánh sáng nước lấp lánh đan xen, trông như nhân ngư sống động.

Kha Diệc Từ thì vụng về hơn, đó là lý do vì sao cả hai vẫn đang ở khu vực nước nông. Ôn Linh đặt chiếc phao bơi vào eo Kha Diệc Từ, rồi kéo phao bơi tiến về phía khu nước sâu 1,8m.

"Nếu phao không phải hình con vịt vàng thì sẽ tuyệt hơn." Kha Diệc Từ nói.

Ôn Linh giơ hai tay lên khỏi mặt nước, làm dấu hiệu [Vịt vàng dễ thương mà.] Rồi bất thình lình lao mình ra khỏi nước như một con cá, hai tay đặt lên phao, mắt cười cong cong, nụ cười rạng rỡ. Kha Diệc Từ giơ tay véo má Ôn Linh, nói: "Sóng sắp đến rồi, cậu nắm chặt tôi, tôi giữ phao bơi."

Trên nền tảng phía trên máy tạo sóng, người dẫn chương trình phụ trách khuấy động không khí cầm micro hét lớn: "Các bạn trong hồ bơi, giơ tay lên nào! Chúng ta sẽ nghênh đón đợt sóng ba mét nhé, cùng đếm ngược nào, năm, bốn..."

"Ba!" Đám đông hưởng ứng cuồng nhiệt.

"Hai!"

Kha Diệc Từ hòa vào đám đông hô lớn: "Một!"

Sóng lớn từ khu nước sâu gần máy tạo sóng dâng lên, đẩy cao đám đông. Ôn Linh dùng một tay bịt mũi, tay kia nắm chặt tay Kha Diệc Từ. Chỉ sau vài giây, cả hai bị đẩy về phía bờ bởi con sóng lớn, cú va chạm mạnh khiến mọi người xung quanh không ngừng la hét. Kha Diệc Từ nắm chặt Ôn Linh, lo sợ bị sóng cuốn tách hai người ra mất.

Sau đợt sóng, Kha Diệc Từ ho khan đứng dậy, Ôn Linh lắc lắc đầu để giũ nước ra, hứng khởi ra hiệu [Chơi thêm lần nữa đi!]

Thế là hai người cứ ở trong hồ tạo sóng đến hơn năm giờ, khi mặt trời bắt đầu lặn mới rời đi, thỏa mãn bước về phòng thay đồ.

Sau khi tắm rửa sơ qua, lau khô tóc và thay đồ thường, Kha Diệc Từ tất bật giúp Ôn Linh thu dọn balo. Cả hai sóng vai bước ra khỏi công viên, Kha Diệc Từ nói: "Tôi đưa cậu về nhà xong sẽ đi ga Thiên Tân bắt xe."

Ôn Linh nhìn Kha Diệc Từ, đôi mắt đen láy sáng như sao, ra hiệu [Thứ bảy tuần sau gặp.]

"Chắc chắn rồi." Kha Diệc Từ nói, khởi động xe, "Lúc nào cũng có thể nhắn tin cho tôi."

Ôn Linh lấy điện thoại ra, mở cuộc trò chuyện với Kha Diệc Từ rồi ghim nó lên đầu, sau đó gõ một tin nhắn gửi đi.

Kha Diệc Từ hỏi: "Cậu nhắn gì cho tôi thế?"

Lái xe không tiện xem thủ ngữ, Ôn Linh khẽ khàng nói: "Anh lên... xe thì xem."

"OK." Kha Diệc Từ nói, liếc nhìn gương chiếu hậu rồi đổi sang làn rẽ phải, "Chúng ta thương lượng nhé, nếu câu dưới bốn từ thì cậu nói, còn câu dài hơn dùng thủ ngữ."

Ngón tay Ôn Linh xoắn lại với nhau, trước đây chưa ai bắt buộc cậu phải nói, bố mẹ quá nuông chiều mà bản thân cậu vốn không phải là một đứa trẻ nói nhiều. Chứng mất ngôn ngữ do sang chấn thời thơ ấu gần như chưa từng trải qua quá trình trị liệu hoàn chỉnh. Sự thẳng thắn vô tư của Sở Triết Tùng thường chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Ôn Linh, khiến cậu càng thêm tin rằng nói chuyện là việc không cần thiết.

"Tôi." Ôn Linh lắp bắp nói, "Sẽ thử."

"Tôi rất thích nghe Tiểu Vũ nói." Kha Diệc Từ nói, anh xoay vô lăng rồi rẽ vào khu chung cư, tìm thấy cổng nhà ông nội Ôn Linh, đạp phanh và dừng xe lại bên đường. Anh đưa ngón tay út ra, "Chúng ta ngoắc tay."

Ôn Linh giơ tay, ngón út quấn lấy, cậu nói: "A, ngắc."

"Ngoắc tay." Kha Diệc Từ há miệng to, "Oa cờ oắc—— ngoắc, lưỡi cuộn lên rồi thả ra, học theo tôi."

"Oa cờ oắc——" Ôn Linh bắt chước động tác của Kha Diệc Từ, "Ngoắc——tay."

"Giỏi quá." Kha Diệc Từ tháo dây an toàn, với tay ra ghế sau lấy balo đưa cho Ôn Linh, "Tuần sau gặp, có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi, không có chuyện gì cũng phải nhắn."

Ôn Linh gật đầu.

"Nói, "Được"." Kha Diệc Từ nói.

"Được." Ôn Linh ngoan ngoãn đáp.

Kha Diệc Từ vỗ nhẹ vào cánh tay Ôn Linh, luyến tiếc nhìn theo bóng Ôn Linh đeo balo bước vào cầu thang. Trái tim anh bỗng nhiên trống trải không có điểm tựa. Nhớ ra tin nhắn Ôn Linh gửi lúc trên đường, anh vội lấy điện thoại ra kiểm tra WeChat.

[Lông Vũ Nhỏ]: Cảm ơn anh đã đưa tôi đi chơi nước, tuần sau tôi muốn mời anh đi xem phim, hãy nói cho tôi biết anh muốn xem loại phim nào nhé, tôi sẽ tìm.

*Gốc là Tiểu Vũ Mao.

Kha Diệc Từ ôm ngực, cảm giác như bề mặt tim mình bị đầu lông vũ khẽ chạm vào, càng khó xử hơn khi chiếc lông vũ đó lại chân thành lễ phép khiến anh không biết nên làm gì. Mỗi phút giây ở bên Ôn Linh, Kha Diệc Từ đều tự hỏi khiến gia đình như thế nào và cuộc sống ra sao có thể nuôi dưỡng nên một tâm hồn dịu dàng như vậy.

Ôn Linh đứng trước cửa chống trộm gõ nhẹ. Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ nụ cười hiền từ của ông nội: "Tiểu Vũ về rồi à? Ông nghe Tiểu Tuyết nói cháu đi chơi với bạn, đi chơi gì vậy nha?"

Ôn Linh ra hiệu [Chúng cháu đi công viên nước chơi cầu trượt.]

"Cầu trượt à, con thích cầu trượt từ bé rồi." Ông nội nghiêng người để Ôn Linh bước vào sảnh, "Ông nhớ hồi con còn nhỏ, ông và bà nội cháu đưa cháu đến công viên, cháu leo lên leo xuống không biết mệt, cả buổi chiều chơi đi chơi lại nhiều lần."

Ôn Linh đặt balo xuống, thay dép, ngập ngừng một lúc rồi mở miệng: "Em gái... đâu?"

"Hả?" Ông nội sững sờ, "Tiểu Tuyết à, nó chưa về." Đôi mắt của ông nheo lại, ngạc nhiên hỏi, "Tiểu Vũ sao lại nói chuyện đột ngột vậy?"

"Con... muốn thử." Ôn Linh nói, "Không giỏi, nghe... hay không?"

"Hay hay." Ông nội lau mắt, "Ài, già rồi, mắt cát." Ông đẩy Ôn Linh ngồi xuống ghế sofa, đưa cho cháu một quả cam, "Cháu ăn tối chưa? Đợi bà và em gái cháu về, cả nhà mình ăn sườn nhé."

"Được." Ôn Linh cúi đầu, bóc một nửa quả cam, đưa cho ông nội, "Ông ăn đi."

"Cảm ơn Tiểu Vũ." Ông Hỉ Toàn vui vẻ nói, ông đã gần bảy mươi tuổi, cả đời thuận buồm xuôi gió, không bệnh tật. Khi ông nghĩ rằng cuộc đời sẽ cứ trôi qua như vậy, thì bất ngờ nhận được tin dữ, cháu trai nhỏ của ông bị bắt cóc, bị người ta lôi đi ngay trong khu phố. Trong sáu tháng Ôn Linh mất tích, cả gia đình lo lắng, khổ sở, ăn không ngon ngủ không yên. Nhờ có sự giúp đỡ của cảnh sát, họ may mắn tìm được Ôn Linh, nhưng lúc này Ôn Linh lại không còn khả năng nói.

Bác sĩ chẩn đoán là do căng thẳng quá lớn và chấn thương não dẫn đến chứng mất ngôn ngữ tâm lý, khả năng nghe và đọc viết hoàn toàn bình thường, có thể là do trung tâm vận động trong não bị tổn thương gây ra sự mất khả năng biểu đạt, mặc dù có thể phát âm nhưng không hình thành ngôn ngữ.

Đối với cuộc sống yên ổn và hạnh phúc của gia đình họ Ôn, đây rõ ràng là một đạo sét đánh giữa trời quang. Ông nội Ôn Hỉ Toàn toàn và cha Ôn Đức Trạch đã chạy khắp các bệnh viện nhi ở Thiên Tân và Bắc Kinh, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời duy nhất, cần phải có quá trình phục hồi liên tục.

Sau hơn mười năm được hướng dẫn phục hồi, Ôn Linh cuối cùng cũng có thể nói ra một vài từ chính xác, mặc dù ngữ điệu và cách ngắt câu vẫn còn vấn đề. Nhưng dù sao thì điều này đã tiến bộ rất nhiều so với thời thơ ấu. Việc không thể nói đã gây ra rất nhiều khó khăn trong giao tiếp của Ôn Linh. Rất ít người hiểu ngôn ngữ ký hiệu, vì vậy Ôn Linh luôn mang theo một chiếc máy tính bảng để viết hoặc gõ khi giao tiếp. Để không làm phiền người khác, Ôn Linh cố gắng đơn giản hóa cách diễn đạt của mình, giảm thiểu thời gian chờ đợi của người khác. Những câu từ được rút gọn, thiếu đi tính từ miêu tả, khiến chúng trở nên lạnh lùng và xa cách, càng khiến cho mọi người không dám bắt chuyện với Ôn Linh.

Ôn Linh là một đứa trẻ ấm áp và tốt bụng. Ông nội, bố mẹ và em gái của cậu đều biết điều đó, nhưng ngoài gia đình thì còn ai biết đến?

Vì vậy Ôn Linh vô cùng trân trọng người bạn khó khăn lắm mới có được là Kha Diệc Từ. Thế nhưng, Kha Diệc Từ chỉ ở bên cạnh cậu trong kỳ nghỉ hè ba năm trước, mặc dù đã hứa sẽ gặp nhau mỗi năm vào mùa hè nhưng anh lại biến mất không để lại dấu vết nào, chuyện này khiến Ôn Linh cảm thấy bối rối lại tự trách.

Liệu có phải vì cách diễn đạt của mình khiến Kha Diệc Từ cảm thấy khó chịu?

Hay là giao tiếp với cậu quá phiền phức?

Hoặc có thể là do những lời chê bai của Sở Triết Tùng về những khuyết điểm của cậu, như tính cách khép kín và cứng đầu?

Ôn Linh không biết nguyên nhân, chỉ có thể chờ đợi mỗi năm vào kỳ nghỉ hè bên quầy thu ngân của cửa hàng nhỏ, dù Kha Diệc Từ không thực hiện lời hứa, nhưng cậu vẫn luôn sẽ giữ lời hứa của mình.

"Em về rồi nè." Ôn Thụy Tuyết và bà nội bước vào cửa, hai người cùng đặt rau quả lên bàn ăn. Khi Ôn Thụy Tuyết thấy Ôn Linh, cô nói, "Anh cũng về rồi à."

"Anh mới vừa, vừa về nhà." Ôn Linh đáp.

"Nhanh thế!" Ôn Thụy Tuyết nhận thấy những hành động khác thường của Ôn Linh, nhưng cô cố tình lờ đi, không nói lớn để không khiến Ôn Linh xấu hổ. "Đi công viên nước chơi có vui không?"

"Vui." Ôn Linh nói, "Rất vui."

"Vui là tốt." Ôn Thụy Tuyết thay dép, cô không ngừng trò chuyện với Ôn Linh, khuyến khích cậu nói thêm vài câu, "Trưa nay anh ăn gì?"

"Gà— hầm." Ôn Linh trả lời.

Bà nội mỉm cười nhìn hai anh em hỏi đáp, bà mở túi nhựa ra lấy một túi quả sầu riêng đưa cho Ôn Thụy Tuyết: "Vừa ăn vừa xem tivi, bà đi nấu cơm đây."

"Con giúp bà nấu cơm." Ôn Thụy Tuyết nhanh tay đưa sầu riêng cho Ôn Linh, "Anh ăn đi."

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play