Ôn Linh tải bản thảo đã hoàn thành từ máy tính bảng lên laptop, mở tài liệu và bắt đầu viết ý tưởng sáng tác. Nhịp gõ phím của cậu lúc nhanh lúc chậm, cậu cân nhắc từng câu chữ cách dùng từ ngữ chính xác nhất để diễn đạt ý tưởng của mình. Sự tập trung nghiêm túc của cậu thu hút ánh mắt của Kha Diệc Từ.
Sau một giờ, Ôn Linh hoàn thành ý tưởng, dùng bút highlight màu vàng để đánh dấu từ khóa quan trọng và làm nổi bật từng điểm một, cậu kiểm tra lại xem có thiếu sót gì không rồi nhấn gửi.
"Chu đáo quá." Kha Diệc Từ đứng xem từ lâu nói, "Không có gì lạ khi sếp lại mời em làm việc."
Ôn Linh cảm thấy ngại khi được khen, cậu làm dấu:[Trước đây tôi đã làm đề xuất cho Du Lục, là do Thẩm Trác dạy em.]
Khi nghe thấy tên Thẩm Trác lần thứ hai, Kha Diệc Từ tò mò hỏi: "Em hợp tác với Du Lục bao lâu rồi?"
"Bắt đầu từ năm hai." Ôn Linh trả lời, "Hai năm rồi."
"Ừm... Anh bắt đầu thấy hứng thú với Thẩm Trác rồi đó." Kha Diệc Từ nói.
[Nhưng trong hai tháng gần đây em không nghe tin tức gì về anh ta.] Ôn Linh làm dấu, [Có lẽ là do công việc bận rộn, anh ấy nói game mới sắp ra mắt.]
Kha Diệc Từ xoa đầu Ôn Linh, hỏi: "Em đã gặp mặt anh ấy chưa?"
Ôn Linh lắc đầu: "Anh ấy ở, Thâm Quyến."
Một đứa trẻ mới bước chân vào xã hội gặp được một người thầy kiên nhẫn dạy dỗ là điều vô cùng quan trọng. Kha Diệc Từ trong lòng cảm thấy biết ơn Thẩm Trác, người mà anh chưa từng gặp mặt: "Khi game ra mắt anh sẽ đi thử nghiệm, em đã sáng tác những nội dung gì trong đó?"
"Về hàng hóa, cửa hàng." Ôn Linh nói rồi làm dấu, [Là phiên bản của cửa hàng nhà em, là một cửa hàng bí ẩn trong thung lũng, bán những thứ kỳ quái.]
"Bối cảnh game là gì?" Kha Diệc Từ hỏi.
"Vô hạn." Ôn Linh hào hứng nói về sở thích của mình, "Có năm quốc gia." Cậu tiện tay cầm một tờ giấy phác thảo, "Em phụ trách, Tây Viên."
Kha Diệc Từ chống cằm nghe cậu nói về thế giới quan, mắt Ôn Linh lấp lánh niềm đam mê và hy vọng như một vị thần đang trưởng thành lên kế hoạch cho vùng đất của mình, nơi này là thành phố, nơi kia là hẻm núi. Có lẽ con đường nghề nghiệp của mỗi người đã được sắp đặt từ trước, Ôn Linh chắc chắn là người sống với đam mê game.
"Đáng tiếc là Bắc Kinh không có công ty game nổi bật nào." Kha Diệc Từ nói, "Em muốn làm việc ở đâu?"
"Thượng Hải." Ôn Linh trả lời mà không do dự.
"Ồ? Tôi tưởng cậu sẽ đi Thâm Quyến tìm Thẩm Trác chứ." Kha Diệc Từ nói với giọng châm chọc.
Ôn Linh nhìn anh một cái, lấy một viên kẹo đưa cho anh: "Em muốn tự mình làm."
"Muốn mở studio riêng à?" Kha Diệc Từ ngạc nhiên với tham vọng của cậu nhóc. Kết hợp với hoàn cảnh gia đình của Ôn Linh, điều này cũng dễ hiểu. Anh xé giấy kẹo ra, "Được đấy, đến lúc đó anh sẽ đến làm cho em."
Trong lúc nói chuyện, Ôn Linh liếc mắt sang máy tính, góc trên bên phải màn hình hiện lên thông báo, có lẽ là phản hồi từ bên kinh doanh. Cậu nhanh chóng chuyển trạng thái làm việc, đọc từng dòng từng dòng gợi ý sửa đổi, mở máy tính bảng để xem có cần chỉnh sửa lớn không.
Kha Diệc Từ đứng dậy, cầm máy tính đi tìm đồng nghiệp để đối chiếu.
Mặt trời lặn dần, Ôn Linh đóng máy tính lại vươn vai một cái. Các nhân viên trong văn phòng lần lượt ra về, Nhậm Nhàn kết thúc cuộc họp cả buổi chiều, cầm máy tính bước vào văn phòng, thấy Ôn Linh thì đến hỏi: "Hôm nay cảm thấy thế nào?"
"Khá tốt." Ôn Linh trả lời, "Chỉ là, ý kiến của thị trường, tôi..."
Nhậm Nhàn nói: "Ý kiến từ bên thị trường không cần nghe hết, cậu nhìn xem nên sửa cái gì, bên này chúng ta cũng có tiếng nói." Cô đi vòng quanh chỗ làm của Ôn Linh, "Để tôi xem họ lại làm gì."
Ôn Linh bật cười với cách nói của Nhậm Nhàn, cậu mở chat log ra, Nhậm Nhàn phân tích từng điểm cần thiết và không cần thiết. Cô nói: "Cậu đừng có tâm lý nặng nề, làm một tháng thì sẽ biết cái gì quan trọng, cái gì không."
"Hẳn là..." Nhậm Tiên nhìn điện thoại, "Còn khoảng mười phút nữa là kết thúc ghi hình. Tôi về văn phòng đây, có việc gì cậu cứ tìm tôi."
"Được." Ôn Linh gật đầu.
Không khác gì thời gian Nhậm Nhàn ước lượng, sau mười phút Kha Diệc Từ chạy vào văn phòng hớn hở nói: "Tan ca rồi, tan ca rồi." Ngồi cùng bàn làm việc với Ôn Linh làm Kha Diệc Từ cảm thấy việc đi làm cũng không đến nỗi nào, anh để máy tính xuống, ngâm nga một giai điệu không rõ ràng cầm chìa khóa xe và điện thoại, "Chúng ta đi thôi, cậu muốn ăn gì tối nay?"
Ôn Linh nói: "Muốn ăn bánh."
"Trên đường về ghé vào Holiland mua." Kha Diệc Từ nói, "Chúng ta đi ăn mì nhé, anh muốn ăn mì lạnh bò."
"Được." Ôn Linh xách balo cùng Kha Diệc Từ bước ra khỏi văn phòng.
Thời tiết lạnh lẽo của tháng Chạp khiến mọi thứ trở nên khác thường, Kha Diệc Từ vừa ngồi vào xe đã lập tức mở quạt sưởi, thở ra một làn khói trắng nói: "Anh cũng cần mua một chiếc khăn quàng cổ, lạnh quá."
Ôn Linh tháo khăn quàng cổ, đưa tay ấm áp ôm lấy má Kha Diệc Từ. Cậu mãi mãi đơn giản và tinh tế như thế, không thể trách Kha Diệc Từ luôn xem cậu là một đứa trẻ.
"Em có muốn...?" Kha Diệc Từ đánh tay lái rẽ ra khỏi bãi đậu xe ngầm, nhỏ giọng thử nghiệm, "Ở lại nhà anh không?"
Ôn Linh nhạy cảm nghe được lời mời của Kha Diệc Từ, cậu nghiêng đầu nhìn về phía người đang giả vờ làm người xã hội thành thục kia, cậu giả vờ không hiểu ngạc nhiên nói: "Hả?"
"Ý là." Kha Diệc Từ tìm lý do, "Để đi làm tiện hơn, lại có thể nấu ăn cùng nhau. Ăn ngoài nhiều dầu mỡ, không tốt cho sức khỏe." Anh lải nhải, "Buổi tối còn có thể chơi game, nếu em muốn vẽ, anh cũng sẽ không quấy rầy em."
"Căn nhà của anh hơi nhỏ, có thể không đủ để em làm phòng vẽ." Kha Diệc Từ nói, "Anh sẽ chuyển sang căn hộ hai phòng ngủ, phòng còn lại sẽ để em để đồ vẽ, thế nào?"
Ôn Linh im lặng một lúc, xe dừng lại ở ngã tư chờ đèn xanh, Kha Diệc Từ quay đầu nhìn biểu cảm của Ôn Linh, anh bổ sung nói: "Không sao, nếu em không muốn ở lại thì anh đã cũng có thể đi làm cùng em rồi."
"Không nhỏ." Ôn Linh nói, "Thứ 7 và chủ nhật, em hay vẽ."
Kha Diệc Từ hiểu ra, phải chăng cậu bạn nhỏ này đã đồng ý? Anh vui vẻ đập tay lên vô lăng, vô tình ấn kèn xe, anh nói: "Tuyệt quá, lát nữa anh gọi thêm một phần bò!"
Ôn Linh cười tươi, chỉ về phía đèn giao thông: "Đi thôi."
Xe chạy qua ngã tư, trong xe vang lên tiếng hát vui vẻ của Kha Diệc Từ. Anh nghe thấy Ôn Linh hỏi: "Anh thích màu gì?"
"Màu sắc?" Kha Diệc Từ hỏi.
"Cái khăn quàng cổ." Ôn Linh nhắc nhở.
"À đúng, em chọn đi, anh đều được cả." Kha Diệc Từ nói, "Gu của anh đâu có bằng tiểu họa sĩ."
Ôn Linh cúi đầu chọn một chiếc khăn quàng cổ cashmere họa tiết caro xám nâu, một đầu của khăn thêu hình đầu sư tử màu vàng nhạt. Cậu cũng thuận tay cho thêm một chiếc túi đan tay vào giỏ hàng.
Xe dừng lại ở chỗ đỗ bên cạnh quán mì, Kha Diệc Từ nói: "Đến nơi rồi." Anh tháo dây an toàn, véo nhẹ vào tai Ôn Linh, "Em muốn ăn gì?"
"Mì ramen." Ôn Linh nói, "Sinh nhật anh, khi nào?"
"Còn lâu, tháng 3 cơ." Kha Diệc Từ nói, "Ngày 22 tháng Ba."
"Ồ." Ôn Linh tính toán trong đầu, cậu còn hai tháng để học cách đan khăn.
Kha Diệc Từ không biết Ôn Linh đang nghĩ gì, anh mở cửa xe bước xuống đi về phía quán mì: "Anh muốn nói với em một chuyện."
"Chuyện gì?" Ôn Linh hỏi.
"Đài muốn mời cả nhà em, cha mẹ cậu, em gái và em làm khán giả tham gia ghi hình chương trình đặc biệt Tết Nguyên Đán của Pháp và Tình." Kha Diệc Từ nói, "Thời gian là thứ 4 tuần sau, thiệp mời ở trong túi anh."
Ôn Linh hỏi: "Chỉ gia đình tôi thôi à?"
"Không chỉ nhà cậu đâu, còn hơn hai mươi nhà khác nữa," Kha Diệc Từ nói, "Không có cận cảnh cho các cậu, chỉ quay toàn cảnh, hậu kỳ sẽ làm mờ đi."
"Được," Ôn Linh gật đầu.
Nhận được câu trả lời xác nhận, Kha Diệc Từ thở phào nhẹ nhõm. Anh đi đến quầy nói với chủ quán: "Một phần mì ramen và một phần mì bò lạnh, thêm hai phần bò nữa."
Ôn Linh tìm một bàn trống ngồi xuống, lấy điện thoại ra nhắn tin cho em gái: Thứ 4 tuần sau em có rảnh không?
Ôn Thụy Tuyết: Anh trai yêu quý, cuối cùng anh cũng nhớ ra rằng mình có một em gái.
Bỏ qua lời châm chọc của Ôn Thụy Tuyết, Ôn Linh gõ lại: Thứ 4 dẫn em đến tòa nhà CCTV xem chương trình.
Ôn Thụy Tuyết:?
Ôn Thụy Tuyết: Xem chương trình gì?
Ôn Linh: Lần trước chúng ta đi Phụ Dương quay.
Ôn Thụy Tuyết: Ồ, vậy chương trình đã hoàn thành rồi à?
Ôn Linh: Phải dẫn cả bố mẹ nữa.
Ôn Thụy Tuyết: Được, tối nay em sẽ nói với bố mẹ, anh tối nay không về sao?
Ôn Linh: Ừ.
Ôn Linh: Em có biết đan khăn không?
Ôn Thụy Tuyết:???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT