Cuộc gặp thoáng qua ở Cố Cung kia Ôn Linh không có quan sát kỹ trạng thái của Sở Triết Tùng. Có vẻ hắn gầy hơn trước, cũng không còn sự hăng hái sôi nổi như trước đây mà trở nên trầm ổn hơn nhiều.
Sở Triết Tùng chọn một nhà hàng Âu yên tĩnh. Ngay từ khi ngồi xuống hắn đã liên tục nhìn vào điện thoại, trông rất lo lắng. Ôn Linh ngồi đối diện mở thực đơn và gọi một miếng bít tết cùng một ly nước cam.
"Cho tôi một phần mì Ý sốt kem thịt." Sở Triết Tùng gọi món.
Sau khi trả thực đơn cho nhân viên phục vụ, Sở Triết Tùng vội vàng đưa điện thoại cho Ôn Linh: "Cậu xem đi."
Trên màn hình điện thoại là tài khoản của Sở Triết Tùng, lượng người theo dõi và bình luận đang tăng lên nhanh chóng từng giây. Bài viết mới nhất cũng là bài có nhiều lượt tương tác nhất, là một bài xin lỗi.
Nội dung bài đăng là video xin lỗi của Trương Cường, kèm theo thông tin về nhóm máu của con trai nhỏ Trương Long Long và bệnh viện. Để tránh những người có ý định xấu, Sở Triết Tùng đã để địa chỉ email của mình làm phương thức liên lạc duy nhất với Trương Cường.
Ôn Linh mở video. Trương Cường ngồi trước bàn với vẻ mặt cứng nhắc, kể về mâu thuẫn giữa vợ và mẹ, về những chuyện xảy ra với hai cô con gái, sự thờ ơ kéo dài của bản thân, về người em vợ lười biếng tham lam và về anh Hải - kẻ luôn lợi dụng cơ hội để trục lợi. Tất cả như một vở kịch xoay vần, pha trộn giữa tư tưởng lạc hậu và lòng tham nhưng không ai thực sự lên án hay tỏ ra ngạc nhiên.
"Tôi đã đến Bệnh viện Nhân dân số 3 Trịnh Châu." Sở Triết Tùng lo lắng nhìn phản ứng của Ôn Linh, "Tôi nghĩ mọi chuyện cần một dấu chấm hết, vì thế tôi đã tìm đến Trương Cường và yêu cầu ông ấy công khai xin lỗi."
Ôn Linh đọc hết bài viết. Trong video, Trương Cường chỉ đề cập thoáng qua về việc con trai ông liên tục kêu đau, không đưa Trương Long Long vào để khiến mọi người thương hại. Nội dung bài viết cũng chỉ miêu tả tình trạng bệnh của Trương Long Long theo khuyến cáo của bác sĩ một cách khách quan. Tổng thể bài đăng giống như một bài viết xin sự giúp đỡ, không có gì quá đáng.
Có lẽ Sở Triết Tùng thật sự đã trưởng thành.
"Làm phiền cậu chút." Kha Diệc Từ tình cờ gặp Lý Minh khi cậu vừa ăn trưa về trước cổng trường, "Tôi nhớ cậu là bạn cùng phòng với Tiểu Vũ, cậu biết Tiểu Vũ đi đâu không? Tôi gọi mà cậu ấy không bắt máy."
"Cậu ấy bị một người bạn khác kéo đi rồi." Lý Minh nói với vẻ khó chịu, "Một anh chàng khá cao, hình như học chuyên ngành tranh sơn dầu."
Sáng nay sau khi đưa Ôn Linh đến trường, Kha Diệc Từ ngồi trong xe càng nghĩ càng bức bối. Sau cả một cuối tuần kéo co tâm lý với nhau, Kha Diệc Từ đã hiểu được phần nào lý do Ôn Linh tức giận.
Hiểu thì hiểu, nhưng nói ra lại là chuyện khác.
Còn việc cậu nhóc thay đổi ý định muốn quay trở lại với bạn trai cũ lại là một chuyện khác hẳn!
Kha Diệc Từ sau khi ghi hình xong chương trình, càng nghĩ càng không thể ngồi yên liền kiếm cớ mang trà chiều rồi lái xe thẳng đến cổng trường. Ngay khi tới, cậu nghe được tin dữ — Ôn Linh thật sự đã đi với người yêu cũ tệ bạc của cậu!
Kha Diệc Từ, bản thân mày đang làm cái quái gì vậy——
"Cậu có biết họ đi đâu không?" Kha Diệc Từ nắm lấy tay Lý Minh hỏi, không quên đưa ra một cái cớ: "Tiểu Vũ để quên đồ ở chỗ tôi, tôi muốn đưa cho cậu ấy."
"Chuyện đó thì tôi không biết." Lý Minh nói, "Nhưng anh cứ ở đây đợi đi, còn nửa tiếng nữa là vào lớp, họ chắc chắn sẽ quay lại."
Kha Diệc Từ gượng cười: "Cảm ơn cậu."
"Không có gì." Lý Minh vẫy tay chào tạm biệt Kha Diệc Từ: "Bái bai."
Ôn Linh trả lại điện thoại cho Sở Triết Tùng, lấy điện thoại của mình ra và mở Weibo, sau đó chia sẻ bài đăng cho Ôn Thụy Tuyết. Cậu gõ dòng chữ trên màn hình: "Cảm ơn, cậu đã làm đúng."
Nhận được sự tán thành của Ôn Linh, Sở Triết Tùng không giấu nổi sự hào hứng. Hắn ta hỏi: "Vậy chúng ta... có thể tiếp tục làm bạn không?"
Ôn Linh lắc đầu.
Câu trả lời nằm trong dự đoán, nhưng Sở Triết Tùng vẫn cảm thấy không còn vị gì khi ăn. Hắn lặng lẽ gắp một sợi mì lên tiếp tục ăn trong im lặng.
Ôn Linh cúi đầu nhìn vào video của Trương Cường với sự xin lỗi chân thành. Nếu từ đầu họ đã chọn cách này để tìm nguồn thận, sự việc đã không kéo dài đến mức này. Cậu nhìn qua số lượng người theo dõi trên tài khoản Weibo của Sở Triết Tùng — năm vạn lượt theo dõi, cũng có chút độ phủ sóng. Ôn Linh ấn nút chia sẻ mà không thêm bất kỳ dòng chú thích nào.
Ôn Thụy Tuyết: Haiz.
Ôn Thụy Tuyết: Không biết nói sao nữa.
Ôn Thụy Tuyết: Tâm trạng thật phức tạp.
Ôn Thụy Tuyết: Đợi đã, sao lại là Sở Rác Rưởi đăng vậy?
Ôn Thụy Tuyết: Anh, anh không bình thường chút nào.
Ôn Linh: Anh đang ăn cùng cậu ta.
Ôn Thụy Tuyết:...
Ôn Thụy Tuyết: Yêu quái, bỏ điện thoại của anh trai tôi xuống!
Ôn Linh đặt điện thoại xuống, nhìn vào đồng hồ, đã 1:30 trưa. Cậu chỉ tay về phía cửa.
Sở Triết Tùng hỏi: "Cậu phải đi rồi sao?"
"Đi học." Ôn Linh đáp.
"Được thôi," Sở Triết Tùng nói, "Tôi sẽ ăn thêm một chút nữa." Hắn không có ý đi cùng, Ôn Linh chắc cũng không muốn đi cùng hắn.
Kha Diệc Từ đã ngồi đợi dưới gốc cây từ lâu, duỗi cổ nhìn về phía cổng trường, thấy Ôn Linh bước đi một mình mà không có bạn trai cũ bên cạnh, anh thở phào nhẹ nhõm. Kha Diệc Từ tiến tới, vỗ nhẹ lên vai Ôn Linh: "Này."
Ôn Linh ngạc nhiên quay đầu lại, ra hiệu bằng cử chỉ, [Anh không phải đang làm việc sao?]
"Đột nhiên anh muốn đến thăm em," Kha Diệc Từ đưa cho Ôn Linh một túi giấy có in logo của Holiland, "Mang trà chiều đến cho em."
"Cảm ơn anh." Ôn Linh nói.
"Em đi ăn một mình à?" Kha Diệc Từ dò hỏi, "Anh vừa gặp bạn cùng phòng của em, cậu ấy nói em đi ăn với một người bạn khác."
"Ừm." Ôn Linh gật đầu, "Sở, Triết Tùng."
"Vậy nói chuyện thế nào rồi?" Kha Diệc Từ cố giữ vẻ bình tĩnh.
Ôn Linh nhìn thấy sự bất an của anh, trả lời: "Cũng, ổn."
Cũng ổn? Mặt nạ hoàn hảo của Kha Diệc Từ dường như có một vết rạn. Anh nói: "Nói chuyện gì, kể cho anh trai em nghe đi?"
Ôn Linh chỉ tay về phía trường học: "Đi học trước đã."
Kha Diệc Từ phải nhường chỗ cho việc học. Anh nói: "Được rồi, học là quan trọng." Anh lo lắng vò nát vạt áo của mình, "Tối anh đến gặp em được không?"
Ôn Linh gật đầu, rồi bước về phía tòa nhà giảng đường.
Không có những cái ôm hay nụ hôn, sự im lặng thoáng qua như thể hai người đã thành người dưng.
Kha Diệc Từ không thể kiểm soát những suy nghĩ u ám trong đầu mình. Khuynh hướng trầm cảm vốn đã không còn xuất hiện trong nửa năm bỗng trở lại. Anh mãi mãi là kẻ thất bại trong tình cảm.
Mọi người sẽ đều rời bỏ anh.
Ngay cả người dịu dàng như Ôn Linh cũng sẽ không dừng lại vì anh.
Ôn Linh bước vào cổng trường, vô tình ngoái lại nhìn Kha Diệc Từ vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhíu mày. Cậu cảm thấy Kha Diệc Từ đang có một sự chiếm hữu bất thường, đến mức có thời gian để dò xét cậu trong khi vẫn đang làm việc.
Ôn Linh hiểu tâm trạng lo lắng của Kha Diệc Từ, chỉ là không hiểu tại sao anh lại không chịu nói ra.
Phải chăng việc giữ lại những cảm xúc tiêu cực cho bản thân là biểu hiện của sự trưởng thành?
Buổi chiều có hai tiết học dài, sau khi ăn tối, Ôn Linh cùng Lý Minh đi đến xưởng vẽ thuê của cậu ấy để xem các tác phẩm. Gia đình Lý Minh có điều kiện, cậu thuê hẳn một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách để làm xưởng vẽ. Lý Minh mở cửa đập vào mắt là hàng chục bức tranh treo trên tường, những hộp màu cọ vẽ vứt lung tung, một thùng rác đầy giấy vụn. Lý Minh ngại ngùng nói: "Hơi bừa bộn, tối qua thức khuya quá nên không muốn dọn."
Ôn Linh vẫy tay, tỏ ý không để tâm. Khi cậu lo lắng, trạng thái của cậu cũng chẳng khác gì Lý Minh.
"Tôi đã thử rất nhiều chủ đề." Lý Minh nói, "Nhưng thấy chẳng cái nào ổn."
Kỹ năng vẽ của Lý Minh vững chắc, phong cách tự do, tràn đầy tưởng tượng nhưng có phần không hợp với chuyên ngành tranh quốc họa mà cậu theo học.
Ôn Linh chỉ vào bức tranh một con rồng đội mũ phi hành gia: "Cái này, tốt."
"Tốt chỗ nào?" Lý Minh gãi đầu.
"Cả một loạt." Ôn Linh đáp, rồi cầm bút chì trên bàn viết xuống dòng chữ, [Khoa học viễn tưởng phong cách Trung Hoa.]
"À..." Lý Minh có vẻ hiểu mà cũng không hiểu, cậu nói: "Chủ đề này có phải hơi kén người không?"
"Đặc sắc." Ôn Linh nói, "Của cậu."
Lý Minh cảm thấy xấu hổ, nói: "Tôi luôn nghĩ quá nhiều, vẽ đến nửa chừng là bắt đầu nghĩ lung tung, rồi tự phủ nhận bản thân, sau đó lại đi tìm chủ đề mới."
"Cứ, vẽ xong." Ôn Linh nói, "Đừng, nghĩ."
"Được rồi, tôi sẽ thử." Lý Minh đáp, "Cảm ơn cậu, tuần sau lên lớp tôi sẽ mang gà rán cho cậu."
Ôn Linh liếc qua những tác phẩm của Lý Minh trải ra trên bàn. Quả thực Lý Minh có nhiều ý tưởng, nhưng chúng quá rời rạc, không có sự liên kết. Cậu chọn vài bức vẽ chưa hoàn chỉnh, xếp lại với nhau và nói: "Những cái này, nghĩ thêm."
"OK." Lý Minh nói.
Làm xong một việc không cần đến thiên tài xuất chúng, chỉ cần kiên trì thực hiện đến cuối cùng, đó đã là một thành công lớn.
"Reng reng reng—"
Ôn Linh bắt máy, giọng mệt mỏi của Kha Diệc Từ vang lên trong điện thoại: "Bảo bối, hôm nay anh hơi mệt, chắc anh không đến gặp em được."
"Anh, ở đâu?" Ôn Linh hỏi.
"Về nhà ngủ rồi." Kha Diệc Từ đáp.
"Ồ." Ôn Linh đồng ý, "Được."
-
Mọi người đừng lo, chương sau là Tiểu Ôn sẽ tới kiếm ảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT