*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ôn Đức Trạch cầm một đĩa bưởi đã gọt sẵn gõ nhẹ vào cửa: "Tiểu Vũ, nghỉ một chút ăn trái cây đi."
Âm thanh dép lê lẹp xẹp trên sàn nhà vang lên, cửa mở ra, Ôn Linh dụi mắt nghiêng người nhường chỗ cho ba vào.
"Đêm qua thức đến mấy giờ?" Ôn Đức Trạch hỏi.
Ôn Linh ra hiệu, [Không thức đêm, sáng dậy sớm.]
"Dậy mấy giờ?" Ôn Đức Trạch lại hỏi.
"Lúc sáu giờ." Ôn Linh trả lời, cậu bẻ miếng bưởi cho vào miệng, hai bên má phồng lên như một con sóc con.
"Tác phẩm không thể làm ra trong một ngày, đừng vội." Ôn Đức Trạch nói, "Ba đi làm đây, bữa trưa để trong tủ lạnh, con tự hâm nóng nhé."
"Ba." Ôn Linh giữ lấy áo của Ôn Đức Trạch, "Con, muốn đi."
"Đi làm cùng ba à?" Ôn Đức Trạch hỏi.
Ôn Linh gật đầu, cậu ra hiệu, [Con muốn xem một số bảo vật về hạc.]
"Được rồi, vậy thì đi thôi." Ôn Đức Trạch không ít lần đưa con trai đến cơ quan, Ôn Linh ngoan ngoãn và dễ mến, đồng nghiệp thỉnh thoảng còn dẫn Ôn Linh đi dạo quanh viện bảo tàng.
Một lần nữa bước vào Bảo tàng Cố Cung, Ôn Linh đi theo lối vào dành cho nhân viên, Ôn Đức Trạch là một nghiên cứu viên, đối với từng bảo vật trong bảo tàng ông như thuộc lòng từng chi tiết. Ôn Linh được ảnh hưởng sâu sắc từ Ôn Đức Trạch, ánh mắt cậu lướt qua những bảo vật, không chỉ thấy tượng điêu khắc hay tranh vẽ, mà còn thấy những câu chuyện kỳ lạ, những cảm xúc thăng trầm và những trò đùa tinh quái của các tác giả.
"Đi chơi đi, gặp vấn đề thì tìm ba." Ôn Đức Trạch ông lấy điện thoại ra gửi cho Ôn Linh một phong bao lì xì, "Nhớ ăn cơm."
"Vâng." Ôn Linh gật đầu, cầm theo ghế nhỏ và máy tính bảng hướng về phía phòng triển lãm.
Vào những ngày làm việc, khách tham quan tại Cố Cung thưa thớt, chủ yếu là người cao tuổi. Ôn Linh tìm một góc ngồi xuống, ẩn mình trong ánh sáng mờ mờ, dựa vào thị lực tốt để quan sát bảo vật mục tiêu — Bức tranh "Trúc Hạc" (*) của Biên Cảnh Chiêu.
Để tránh gây mệt mỏi cho thị giác người xem, bảo tàng treo các bức tranh về hạ ở phía tây một bức phía đông một bức, cả buổi sáng cứ chăm chú như vậy, Ôn Linh rốt cuộc cũng đói.
Kha Diệc Từ đang ngồi đối diện với Trình Tề Phương, tay cầm khay thức ăn thở dài: "Ai, mệt chết."
"Hôm nay cường độ làm việc hơi cao." Trình Tề Phương nói, "Vất vả rồi."
Kha Diệc Từ gắp một cái đùi gà trong khay: "Chộp được một cái đùi gà cũng không lỗ." Anh vui vẻ gặm hết đùi gà, lấy một chiếc khăn giấy lau tay rồi cầm điện thoại lên nhìn dự báo thời tiết, "Hôm nay sẽ có tuyết."
"Tuyết đầu mùa." Trình Tề Phương nói, "Tôi phải về sớm một chút."
"Sao vậy?" Kha Diệc Từ hỏi.
Trình Tề Phương cười nói: "Kỷ niệm ngày cưới."
Kha Diệc Từ cảm thấy đau răng, khẽ nhếch môi nói: "Anh rể nói sẽ sắp xếp đặt chín trăm chín mươi chín bông hồng."
"Ha ha ha, chắc chắn anh ấy quên rồi." Trình Tề Phương nói.
Nhưng nhìn nụ cười không thể che giấu trên mặt Trình Tề Phương, Kha Diệc Từ cũng bắt đầu nghĩ đến những điều nhỏ nhặt, anh cúi đầu gửi tin nhắn cho Ôn Linh, [Tiểu Vũ, em đang bận gì vậy?]
Ôn Linh đang đứng ở cổng Thiên Hòa Điện bên cạnh con hạc đồng, cố gắng tìm ra một chút cảm hứng từ hình dáng đồ sộ của con hạc. Những bông tuyết nhỏ rơi như những hạt muối lắc lư rơi xuống trán Ôn Linh, cảm giác lạnh lẽo ngay lập tức lan tỏa đến khắp cơ thể, Ôn Linh chớp mắt ngẩng đầu nhìn những đám mây xám xịt, cậu lại nảy ra một ý tưởng mới.
Cho đến giữa chiều, Kha Diệc Từ mới nhận được tin nhắn hồi âm từ Ôn Linh, [Ở Cố Cung, đang tuyết.] Anh xoay cần cổ mỏi nhừ nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày như bông rơi lả tả điểm tô cho rừng thép Quốc Mậu thêm chút lãng mạn.
Kha Diệc Từ: Tuyết rơi rồi, tối nay ăn lẩu nhé.
Ôn Linh đứng dưới mái hiên tránh tuyết, gõ trên điện thoại: Được.
Cơn tuyết đầu mùa kéo dài ba tiếng rưỡi đã bao phủ Bảo tàng Cố Cung, cành khô trắng tuyết, tường đỏ ngói vàng, con hạc đồng cao lớn uy nghi đứng thẳng, Ôn Linh chụp lại cảnh tượng này làm tư liệu. Trong tuyết, Cố Cung lại đông người hơn, bên cạnh Ôn Linh đột nhiên xuất hiện một hàng người đang tránh tuyết, ai nấy đều cầm máy ảnh chụp cảnh tuyết.
Ôn Linh lùi một bước về góc, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai cậu, cậu quay lại đối diện với Sở Triết Tùng.
"Thật trùng hợp." Sở Triết Tùng nói một cách ngại ngùng, "Cậu cũng đến chụp cảnh tuyết à?"
Ôn Linh lắc đầu, mục đích của cậu không phải chụp tuyết, thậm chí cậu còn chẳng mang theo thiết bị chuyên nghiệp.
"A." Sở Triết Tùng tự thấy không vui, hắn nói, "Tôi..."
Ôn Linh lấy máy tính bảng ra, cậu đã lâu không dùng máy tính bảng để giao tiếp, Sở Triết Tùng chủ động nói: "Nếu cậu có việc thì không cần để ý đến tôi."
Nghe thấy câu này Ôn Linh ngạc nhiên liếc nhìn hắn, gập máy tính bảng lại, bước chân tiến vào tuyết, dần dần đi xa về phía văn phòng hành chính.
Sở Triết Tùng khổ sở cười một tiếng, theo thời gian trôi qua, hắn dần nhận ra sự thật tàn khốc, hắn đã sớm rời khỏi thế giới của Ôn Linh, cho dù hắn có làm gì cũng vô ích. Hắn không cần phải kể cho Ôn Linh về nỗi buồn, những nỗ lực, những sai lầm của mình, vốn dĩ Ôn Linh không quan tâm cũng không nhìn thấy hắn.
Ôn Linh nhìn hắn cũng là vì phép lịch sự.
Ôn Đức Trạch đang cầm ô đi trong hành lang thì nhìn thấy con trai đang đi tới từ xa: "Ba vừa định đi đón con."
Ôn Linh từ trong cặp lấy ra một chuỗi kẹo lạc mini đưa cho Ôn Đức Trạch.
"Cảm ơn Tiểu Vũ." Ôn Đức Trạch cắn một cái, hỏi: "Con trưa nay ăn gì?"
"Mì." Ôn Linh nói, cậu chỉ vào chuỗi kẹo lạc, "Cái này nữa." Cậu trò chuyện thoải mái với ba, hoàn toàn không có dấu hiệu gì bực bội vì sự xuất hiện của Sở Triết Tùng.
Cái bóng của Sở Triết Tùng đã không đeo bám lấy cậu nữa, cuộc sống trong tương lai sau này chắc chắn sẽ chói lọi bởi ánh sáng.
Kha Diệc Từ vừa đi vừa ngâm nga một bài hát, bước đi đầy sức sống qua hành lang dài, anh cầm cốc nước đứng trước cửa sổ lớn trong phòng trà thổi hơi để bay bọt trà, nhắm mắt lại tận hưởng từng ngụm.
"Tuyết ngừng rơi rồi." Một đồng nghiệp đứng cạnh Kha Diệc Từ, cả hai cùng nhau thưởng thức trà trong những khoảnh khắc nghỉ ngơi giữa guồng quay công việc.
"Đúng vậy." Kha Diệc Từ chậm rãi nhấp một ngụm trà, "Cuối cùng thì cũng tới thứ 6."
"Thứ 7 không tăng ca à?" Đồng nghiệp hỏi.
"Ai mà biết được, chờ thông báo thôi." Kha Diệc Từ trả lời.
Hai người đồng loạt cười khổ, tiếp tục thưởng thức tuyết và trà.
Vào thứ 6, Quốc Mậu đặc biệt đông đúc, ai nấy đều vội vã để tận hưởng kỳ nghỉ ngắn ngủi, ô tô chen chúc trong những làn đường rộng lớn, tiếng còi xe liên tục vang lên. Kha Diệc Từ không may trở thành một phần của đội ngũ mắc kẹt trong xe, anh gọi điện cho Ôn Linh, câu đầu tiên anh nói là lời xin lỗi: "Xin lỗi Tiểu Vũ, có lẽ sẽ để em chờ lâu hơn chút rồi, anh đang bị tắc đường."
"Chú ý an toàn." Ôn Linh nói, "Em, không vội."
"Hôm nay em nói chuyện lưu loát hơn nhiều đấy." Kha Diệc Từ nói, "Có phải bí mật đi tìm giáo viên để bổ túc không?"
"Không có." Ôn Linh đáp, cậu hoạt động lưỡi cho đỡ cứng, nuốt xuống ngụm nước bọt, "Có, tập luyện."
"Thật không? Nỗ lực đáng khen." Kha Diệc Từ nói, "Nói với anh, ăn nho không nhả vỏ."
*吃葡萄不吐葡萄皮
= Chī pútáo bù tǔ pútáo pí"..." Ôn Linh trầm mặc một lát rồi nói, "Không muốn."
Số lần giao tiếp giữa cậu và Kha Diệc Từ chỉ có tăng không có giảm, số lần cậu nói "Không muốn" nhiều đến mức đã trở thành phản xạ có điều kiện, không hề có chút chần chừ nào.
Kha Diệc Từ cười nói: "Được được, đổi câu khác, tám trăm chiến sĩ chạy lên núi Bắc."
*八百标兵奔北坡
= Bābǎi biāobīng bēn běi pō.Ôn Linh cúp điện thoại.
Tan làm lúc 6 giờ, mà vào khoảng 7 giờ 30 Kha Diệc Từ mới vừa đến cổng Cố Cung, anh hạ cửa kính xe xuống vẫy tay về phía Ôn Linh đang đứng bên đường với chiếc ba lô trên lưng: "Ở đây."
Ôn Linh mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ thắt dây an toàn, câu đầu tiên cậu nói là: "Tám trăm, chiến sĩ... chiến, sĩ, chạy, lên, núi, Bắc."
Kha Diệc Từ cố nén cười, ánh mắt mềm mại như những bông tuyết, anh nói: "Nhìn môi anh này, chạy lên núi Bắc."
Ôn Linh thất vọng che mắt lại, trong lúc chờ anh cậu đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần nhưng vẫn không nói rõ được.
"Đừng buồn đừng buồn." Kha Diệc Từ giật mình, anh lo lắng lại gần Ôn Linh, "Lỗi của anh, chúng ta không nói câu này nữa nhé."
Ôn Linh vẫn giữ tay che mắt, lắc đầu không nói.
Kha Diệc Từ lái xe vào chỗ đỗ có thu phí, kéo phanh, tháo dây an toàn nói: "Anh sẽ cùng em luyện nói được không? Đừng vội, chúng ta từ từ."
Ôn Linh buông tay xuống, đôi mắt to tròn trong suốt của cậu đã đỏ bừng vì bị che, cậu rất kiên cường không chịu nghe lời Kha Diệc Từ, mở miệng nói: "Tám trăm, chạy...... chiến sĩ, lên, Bắc—núi."
Cậu liên tục lặp lại: "Tám trăm, chiến sĩ, chạy, lên—núi."
Kha Diệc Từ yên lặng nhìn cậu luyện tập, không mở miệng ngắt lời nhịp điệu của cậu, những âm tiết kỳ quặc dần dần trở nên bình thường, cách ngắt câu có chút vấn đề nhưng không ảnh hưởng đến ý nghĩa của cả câu.
Cuối cùng, Ôn Linh nhìn Kha Diệc Từ với ánh mắt kiên định, cậu nói: "Tám trăm, chiến sĩ chạy lên núi Bắc."
"Giỏi quá." Kha Diệc Từ véo má Ôn Linh, "Tiểu Vũ quá giỏi."
-
Trúc Hạc (Cây tre và con sếu) của Biên Cảnh ChiêuẢnh chôm từ Google