"Trước mặt là điểm dừng cuối cùng【Ga Bắc Kinh Nam】, xin tất cả hành khách hãy cầm hành lý và chuẩn bị xuống xe."
Ôn Linh ôm cặp sách ngồi ở ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, biển chỉ dẫn của Ga Bắc Kinh Nam dần hiện ra khi tàu chạy vào tầm nhìn. Cậu đứng dậy lấy va li từ kệ hành lý, theo dòng người đi ra khỏi toa, sau đó đi thang cuốn xuống tầng hầm, từ xa đã trông thấy Kha Diệc Từ ở cửa.
"Đây này." Kha Diệc Từ vẫy tay.
Ôn Linh kéo va li chạy nhanh tới, từ trong túi móc ra một túi hương lavender, có chút ngại ngùng mà nhanh chóng nhét vào tay Kha Diệc Từ: "Đưa anh."
Kha Diệc Từ cầm túi hương, không nhịn được mà trêu chọc ánh mắt đang tránh né của Ôn Linh, nói: "Bạn bè thì ai lại tặng hương túi chứ?"
Ôn Linh mím môi, khó xử lùi lại một bước. Kha Diệc Từ nhạy cảm nhận ra điều không ổn, vội vàng bổ sung: "Tôi thích lắm." Anh nắm lấy cổ tay Ôn Linh, hạ giọng nhẹ nhàng, "Tôi đùa thôi, đừng giận nhé."
[Tôi không thích đùa kiểu này.] Ôn Linh ra ký hiệu, sự chèn ép và châm chọc khiến cậu vô thức nghĩ tới Sở Triết Tùng, dù Ôn Linh đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, biết rằng Kha Diệc Từ không có ác ý, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi cảm thấy buồn.
"Thật xin lỗi." Kha Diệc Từ nói, thuận tay cho túi hương vào túi quần, "Cái này tôi sẽ để trên đầu giường." Anh kéo khóa balo, lấy ra một hộp thiếc được gói cẩn thận, đưa hai tay cho Ôn Linh, "Quà tặng cho cậu."
Ôn Linh lần lượt mở lớp bao bì, mở hộp thiếc, bên trong là một chiếc loa bluetooth di động.
Kha Diệc Từ nói: "Bên trong có âm thanh tôi đã ghi lại, là một số câu thông dụng, như "Chào", "Cảm ơn", "Xin lỗi", "Tôi bị mất tiếng", "Làm ơn giúp tôi gọi 110"... Đại loại khoảng trăm câu, tôi cũng đã đặt tên cho chúng rồi, cậu có thể vừa nghe vừa tập nói. Nếu thấy loa cồng kềnh, cậu có thể chuyển âm thanh từ thẻ nhớ sang điện thoại."
"Đưa cậu một cái loa đơn giản là vì tôi không thể tặng không một cái thẻ nhớ." Kha Diệc Từ nói, "Loa này âm thanh khá tốt, nghe nhạc cũng hay."
Ôn Linh cầm loa, ấn nút phát, âm thanh vang lên là giọng nói chuẩn mực của Kha Diệc Từ "Chào." Tiếp theo là âm thanh, "Tôi là Ôn Linh." Nghe vừa nghiêm túc vừa buồn cười, Ôn Linh mỉm cười với Kha Diệc Từ, nói: "Cảm, ơn."
"Giữa bạn bè không cần nói cảm ơn." Kha Diệc Từ nói, "Đi, tôi đưa cậu về nhà."
Ngồi vào ghế lái, Kha Diệc Từ thắt dây an toàn, vô tình hỏi: "Cậu có xem Weibo không?"
Ôn Linh lắc đầu, cậu nghi hoặc nhìn Kha Diệc Từ, [Tôi có tài khoản Weibo nhưng ít dùng đến, xảy ra chuyện gì sao?]
"À." Kha Diệc Từ khởi động xe, chuyển chủ đề, "Cậu mở tài khoản Weibo để làm gì?"
[Trước đây hay đăng những bức tranh luyện tập lên.] Ôn Linh ký hiệu, [Xem Weibo như kho lưu trữ.]
"Vậy Weibo cậu tên là gì, tôi theo dõi cậu." Kha Diệc Từ nói.
[Giống tên WeChat.] Ôn Linh ký hiệu, cậu mở điện thoại, vào Weibo, tài khoản đã lâu không đăng nhập cần xác minh lại, sau một hồi thao tác, cậu ngạc nhiên phát hiện tài khoản có tới bảy, tám nghìn người theo dõi, đồng thời tài khoản cũng tự động theo dõi một số tài khoản nổi tiếng lạ.
Xe vào khu chung cư, dừng ở trước cửa tòa nhà, Kha Diệc Từ khó khăn mở miệng: "Gần đây có xảy ra chút chuyện."
Ôn Linh ngẩng đầu, chờ Kha Diệc Từ nói tiếp.
"Một tuần trước, trên Weibo." Kha Diệc Từ nói, "Bố mẹ ruột của em gái cậu đã nhờ một tài khoản lớn giúp đỡ phát tin, câu chuyện không gần sát với sự thật lắm." Anh cân nhắc cảm xúc của Ôn Linh, nói một cách khéo léo, "Sau một tuần truyền thông, chuyện này giờ đã trở thành chủ đề thứ tư toàn mạng."
"Bố mẹ cậu sợ ảnh hưởng đến việc vẽ tranh của cậu nên không nói cho cậu biết." Kha Diệc Từ nói, "Tôi nói trước cho cậu biết, đừng giận."
Ôn Linh mở to đôi mắt hạnh, nhìn chằm chằm Kha Diệc Từ, khiến giọng nói của Kha Diệc Từ ngày càng nhỏ: "Tôi biết cũng không phải là sớm... nhưng là.." Anh thất vọng đánh một cái vào vô lăng, "Chúng ta đang nghĩ cách giải quyết rồi."
[Cách gì?] Ôn Linh ký hiệu.
"Em gái cậu hiện tại không có ra mặt đáp trả, đây là lý do chính khiến chủ đề chưa lên vị trí số một toàn mạng." Kha Diệc Từ nói, "Họ chính là muốn ép em gái cậu nói chuyện, nhưng chúng ta sẽ không như bọn họ mong muốn."
[Tôi có cần lên tiếng không?] Ôn Linh ký hiệu.
"Đợi mẹ cậu liên hệ với công ty PR, cậu nghe theo họ là được." Kha Diệc Từ nói.
[Anh như thế nào cái gì cũng biết.] Ôn Linh ký hiệu.
"À." Kha Diệc Từ ngập ngừng dừng lại, "Em gái cậu không dám nói với cậu, nên đều nói với tôi."
Ôn Linh ký hiệu, [Anh cùng lên lầu với tôi.]
Nếu là trước đây, Kha Diệc Từ chắc chắn sẽ đồng ý ngay, nhưng nhìn ánh lửa trong mắt Ôn Linh, Kha Diệc Từ cố gắng tự cứu lấy mình: "À, tôi ở dưới chờ cậu được rồi."
Ôn Linh nhìn Kha Diệc Từ, ánh mắt sáng quắc, khiến Kha Diệc Từ không biết phải làm sao, cuối cùng anh nhượng bộ: "Được được được, đi thôi." Anh tháo dây an toàn, rút chìa khóa xe mở cửa bước ra theo sát Ôn Linh giúp cậu kéo va li. Bước vào hành lang cầu thang, anh nói: "Tôi đã hỏi qua luật sư của đài, chuyện này của em gái cậu không dễ giải quyết."
Ôn Linh đứng trong thang máy, nhìn Kha Diệc Từ, chưa kịp mở miệng, Kha Diệc Từ đã nói: "Trên đời này không có chuyện gì là dễ dàng, dù khó khăn cũng phải giải quyết, đừng lo, anh cậu đây sẽ nghĩ thêm cách."
Anh vỗ vỗ lưng Ôn Linh, "Tôi thấy bên kia chỉ muốn đánh trận tâm lý truyền thông, không cần hoảng, tôi là người làm trong ngành truyền thông chuyên nghiệp."
Những câu đùa giúp giảm bớt sự lo lắng của Ôn Linh, cậu mỉm cười nhìn Kha Diệc Từ biểu diễn.
"Như chơi game vậy, đợi họ tung ra một loạt chiêu thức, lúc đó đến lượt chúng ta thể hiện." Kha Diệc Từ tự tin phân tích tình hình.
Thang máy mở ra, Ôn Linh vừa đúng lúc gặp phải Ôn Đức Trạch đang đi xuống để vứt rác. Ôn Đức Trạch nói: "Tiểu Vũ về rồi à."
"Chào chú." Kha Diệc Từ nói.
"Kha Diệc Từ." Ôn Linh mở miệng nói đúng phát âm tên anh, giới thiệu với Ôn Đức Trạch: "Bạn bè."
"Ồ, là cậu à, hai đứa lên nhà ngồi đi." Ôn Đức Trạch nói, "Chút nữa ba quay lại." Ông bước vào thang máy ấn nút, cửa thang máy đóng lại.
Ôn Linh mở cửa nhà, Sư Nhung với Ôn Thụy Tuyết đang ngồi trên sofa bày ra dáng vẻ ngưng trọng, nghe được âm thanh chìa khóa liền lập tức quay đầu lại.
Ôn Thụy Tuyết là người đầu tiên lên tiếng: "Anh, về rồi đấy à."
[Anh biết hết rồi.] Ôn Linh ra hiệu, [Chúng ta có biện pháp gì xử lí chuyện này?]
"Ngồi trước đã." Sư Nhung chỉ vào ghế nhỏ cạnh bàn cà phê.
"Thưa dì." Kha Diệc Từ nói.
"Cậu là Tiểu Khả phải không? Mau vào đi." Sư Nhung nhiệt tình vẫy tay, "Cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc Tiểu Vũ."
Kha Diệc Từ thay dép lê và ngồi xuống bên cạnh Ôn Linh. Anh chủ động thừa nhận: "Là cháu đã nói trước cho Tiểu Vũ về chuyện này."
[Cũng không phải là quá sớm.] Ôn Linh vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng khi biết chuyện quá muộn, [Con vừa biết.]
"Tôi đã tìm công ty PR Tuyên Phong, họ sẵn lòng giúp đỡ." Sư Nhung nói, "Từ hôm nay bất kỳ ai liên hệ với chúng ta, đặc biệt là tới Tiểu Tuyết, thì tốt nhất là đừng quan tâm, hãy gửi thông tin liên lạc của họ cho cô Phan San San."
Kha Diệc Từ giơ tay.
"Nói đi." Sư Nhung gật đầu.
"Tuần sau có phóng viên từ đơn vị của cháu đến phỏng vấn gia đình họ, chúng ta có thể đi cùng đi xem xem." Kha Diệc Từ nói.
Sư Nhung cảm kích nói: "Cảm ơn cậu, thực sự phiền cậu quá."
"Không phiền, chuyện của Tiểu Vũ cũng là chuyện của cháu mà." Kha Diệc Từ nói.
"Về phần Tiểu Vũ." Sư Nhung nhìn Ôn Linh, "Con cứ yên tâm làm đề tài tốt nghiệp, đừng nghĩ ngợi lung tung. Để những người chuyên nghiệp xử lý, mọi người không cần lo lắng vô ích."
Ôn Đức Trạch đi vào nói: "Ôi, họp xong rồi à?"
"Họp xong rồi." Ôn Thụy Tuyết đáp.
"Tiểu Vũ đi Bắc Đới Hà thấy hạc trắng không?" Ôn Đức Trạch hỏi.
Ôn Linh gật đầu, cậu lấy máy tính bảng ra, đưa cho Ôn Đức Trạch xem ảnh.
Ôn Thụy Tuyết giơ tay: "Em cũng muốn xem."
Căn nhà trở lại với tiếng cười nói vui vẻ như trước, dường như cơn bão truyền thông trên mạng không hề ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ.
Chỉ có Phan San San, người đang làm nghiên cứu dư luận, biết rằng đây chỉ là vẻ ngoài bình tĩnh giữa tâm bão, cuộc chiến trực tuyến cuối cùng sẽ đổ xuống thực tế, bất kể là con người cố gắng bao nhiêu để phớt lờ thì nó vẫn sẽ đột ngột đổ ập xuống.
《Cha mẹ trong nhà trống vắng đau lòng gọi con gái ruột: Xin hãy trở về bên chúng tôi》
《Bắt cóc là tội lỗi nguyên thủy! Quan hệ huyết thống thật sự kiên cố, không thể bị phá vỡ?》
《Ai sẽ chịu trách nhiệm cho bi kịch này? Mẹ con thất lạc nhiều năm trở thành người xa lạ, cuối cùng là lỗi của ai?》
Phan San San đóng laptop lại, đứng dậy gọi ra cửa: "Dương Dương, mau vào giúp tôi xem xét vấn đề này một chút."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT