Buổi sáng 10 giờ, Ôn Linh mở mắt, theo thói quen lần tìm điện thoại mở WeChat đọc qua tin nhắn, cậu ngồi dậy gửi định vị qua.
Ôn Linh: Hôm nay anh không đi làm à?
Kha Diệc Từ: Tôi được nghỉ luân phiên hai ngày, tôi đưa cậu đến trường nhé.
Cốc cốc, cánh cửa phòng ngủ bị gõ, giọng của Ôn Đức Trạch vang lên, "Tiểu Vũ, dậy ăn sáng đi."
Ôn Linh cất điện thoại, xỏ dép mở cửa, rẽ vào phòng tắm để rửa mặt, Ôn Đức Trạch đi theo phía sau, lẩm bẩm: "Chúng ta sẽ khởi hành đến trường lúc 11 giờ, trước tiên đưa em gái con, buổi chiều đưa con."
Ôn Linh cầm cốc súc miệng, rót đầy nước, vừa đánh răng vừa nhả bọt, rồi súc miệng và rửa cốc. Anh hắt một vốc nước rửa mặt, lau khô, rồi quay người nhìn Ôn Đức Trạch và ra hiệu [Không cần phiền bố đưa con, lát nữa bạn con đến đón con rồi.]
"Thằng nhóc làm ở đài truyền hình đó hả?" Ôn Đức Trạch hỏi.
Ôn Linh gật đầu.
"Ài." Ôn Đức Trạch chùng vai thất vọng, con trai lớn rồi, không thể mãi nghe lời bố như hồi bé, "Được rồi."
Ôn Linh đi ngang qua Ôn Đức Trạch, tiến về phía phòng ăn, bỏ qua sự thất vọng của ông. Ôn Đức Trạch dễ xúc động hơn Sư Nhung, cứ để ông ấy vậy một lát sẽ tự khôi phục lại trạng thái bình thường thôi.
"Chào." Ôn Linh đáp lại một từ, kéo ghế ngồi xuống. Cậu quay đầu nhìn Ôn Đức Trạch đang tiến lại gần, Ôn Đức Trạch nói: "Bố ăn rồi, các con cứ ăn đi."
Một bát sữa đậu đỏ táo tàu, hai quả trứng chiên, hai chiếc bánh bao chiên. Ôn Linh có thân hình cao gầy, mặc dù ăn khá nhiều nhưng không tăng cân, có lẽ di truyền từ Ôn Đức Trạch, giống như một khóm tre cảnh, mảnh mai nhưng dẻo dai.
Kha Diệc Từ ngồi trong xe, chờ tin nhắn của Ôn Linh. Việc đưa bạn nhỏ đi học là ý tưởng tuyệt vời thứ hai anh nghĩ ra. Trong trường có một người yêu cũ luôn rình rập của Ôn Linh, anh nhất định phải tuyên bố chủ quyền ngay ngày khai giảng, để tạo hiệu ứng răn đe. Người yêu cũ của Ôn Linh vừa nham hiểm vừa độc ác, không chỉ thao túng tâm lý mà còn giỏi giả vờ đáng thương. Nếu Ôn Linh mềm lòng thì anh có khóc cũng không có chỗ để mà khóc.
Trong mắt Kha Diệc Từ, Sở Triết Tùng đã hóa thành một đại ma vương ba đầu sáu tay, hút máu người, còn anh là hiệp sĩ bảo vệ Ôn Linh, cẩn thận phòng thủ, quyết chiến đến cùng, tuyệt đối không để ma vương có cơ hội vượt ranh giới.
Thấy Ôn Linh mãi không trả lời, tim Kha Diệc Từ như lơ lửng trên không, chao đảo không yên. Anh tự hỏi liệu câu hỏi của mình có phải quá thẳng thắn không, hay Ôn Linh đã có kế hoạch khác?
Sau một hồi đoán già đoán non, khi Kha Diệc Từ đang bất an muốn gọi điện để giải thích rằng mình không có ý ép buộc, thì Ôn Linh nhắn lại: "Được thôi."
Kha Diệc Từ nhìn chăm chú vào hai chữ "Được thôi" xem đi xem lại nhiều lần, khóe môi cong lên, đầy khí thế khởi động xe, hướng định vị đường đến nhà Ôn Linh.
Ôn Linh đặt điện thoại xuống, lấy ba lô ra, bỏ vào đó chứng minh thư, thẻ ngân hàng, máy tính bảng, dây sạc, bình nước rồi ngồi trên ghế sofa chờ Kha Diệc Từ tới.
Ôn Thụy Tuyết ngồi trên vali, mặt buồn rầu than thở: "Sao lại sắp nhập học rồi chứ— Em còn chưa chơi đủ mà."
"Bao giờ mới chơi đủ hả." Ôn Đức Trạch nói, "Mau mau thu hồi tâm tư chơi bời lại, đến trường cố gắng kết thêm nhiều bạn, hòa hợp với bạn cùng phòng. Trường cũng gần nhà, lễ tết vẫn có thể về thăm bố mẹ mà."
Ôn Thụy Tuyết rầu rĩ không vui đứng lên, kéo vali bước ra khỏi nhà, Ôn Đức Trạch nói: "Chúng ta đi đây, Tiểu Vũ nhớ khóa cửa kĩ khi ra ngoài nhé."
"Dạ." Ôn Linh vẫy tay chào, tiễn hai người xuống lầu.
Chưa được bao lâu, chuông cửa reo, Ôn Linh nhấn nút liên lạc, giọng Kha Diệc Từ truyền tới: "Tôi hơi khát, có thể lên uống cốc nước được không?"
Ôn Linh vui vẻ mở khóa cửa căn hộ, trong hành lang vang lên tiếng bước chân thình thịch càng lúc càng gần. Cửa khép hờ, Kha Diệc Từ đẩy cửa bước vào, Ôn Linh đưa cho anh một cốc nước ấm.
Kha Diệc Từ cầm cốc nước, tò mò nhìn ngó xung quanh. Căn hộ rộng khoảng hai trăm mét vuông, trang trí đơn giản nhưng mang đậm dấu ấn cuộc sống với những món đồ trang trí tinh tế rải rác khắp nơi, những miếng dán tủ lạnh độc đáo; huy hiệu nhỏ; mô hình trực thăng mini và thậm chí trên tường phòng khách còn treo một cây kèn Sona.
Ôn Linh ra hiệu [Vào tham quan một chút không?], cậu nghiêng người, Kha Diệc Từ bước vào, vừa đi vừa tò mò nhìn ngó, hỏi: "Khai giảng cậu ở ký túc xá hả?"
"Trục, đi." Ôn Linh suýt cắn vào lưỡi, anh chỉnh lại phát âm, nói chậm rãi, "Đi, học."
"Tự đi à?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh lắc đầu, rồi nói: "Tài xế." Cậu làm động tác xoay vô lăng, "Xe."
"Sao mới một ngày không gặp, nói chuyện không còn trôi chảy như trước nữa vậy." Kha Diệc Từ nói, mỉm cười tiến gần Ôn Linh, "Nói lại lần nữa, nói liền mạch vào."
"Vậy sau này để tôi đưa cậu đi học có được không?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh lắc đầu: "Không được." Câu trả lời lần này rất dứt khoát, rõ ràng.
Kha Diệc Từ nghe như trái tim mình nứt ra, hỏi với giọng đáng thương: "Sao vậy?"
"Anh, bận." Ôn Linh nói, rồi đi trước dẫn Kha Diệc Từ tham quan bố cục căn nhà. Căn hộ có bốn phòng ngủ, hai phòng khách, và một phòng giúp việc ở gần cửa. Cậu chỉ vào phòng ngủ hướng Nam, "Phòng này, của tôi."
Kha Diệc Từ mở cửa, bị Ôn Linh đẩy vai về phía trước, họ đi đến cạnh cửa sổ. Ôn Linh khoe với Kha Diệc Từ chậu sen đá mà cậu trồng. Trong chiếc chậu nhỏ bằng lòng bàn tay là một cây sen đá xanh lam, lá hơi rũ xuống nhưng tổng thể vẫn là còn sống. Kha Diệc Từ liếc nhìn biểu cảm của Ôn Linh, rồi miễn cưỡng khen ngợi: "Trồng không tồi."
Ôn Linh nheo mắt cười, rõ ràng tâm trạng rất vui vẻ. Ở góc cửa sổ có một chậu dây nhện lá dài chạm đất và một chậu hoa giấy thưa thớt lá. Cậu bước sang một bên để che khuất chậu hoa giấy, kéo Kha Diệc Từ nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, nói: "Chúng ta, đi."
"Được." Kha Diệc Từ thuận theo ý Ôn Linh đi vào phòng khách, nhìn thấy đối phương đeo ba lô nhỏ, hỏi: "Đến trường nộp học phí rồi về phải không?"
"Ừm." Ôn Linh đáp, cậu ra hiệu, [Trên quảng trường nhỏ ký tên nộp tiền, nhận sách cho lớp, rồi đi mua ít đồ họa.]
"Cậu một mình đi nhận sách à?" Kha Diệc Từ hỏi.
"Còn có, người khác." Ôn Linh nói, bước qua ngưỡng cửa, dùng chìa khóa khóa cửa lại, rồi ra hiệu với Kha Diệc Từ, [Tôi không muốn vì khiếm khuyết của mình mà phải để các bạn cùng lớp chăm sóc.]
[Tôi thường là người đầu tiên giúp đỡ.] Ôn Linh ra hiệu, [Các bạn ở ký túc xá bận rộn sắp xếp phòng ở, không có thời gian để nhận sách.]
"Cậu sao mà.." Kha Diệc Từ suy nghĩ cẩn thận từng từ, anh ôm lấy vai Ôn Linh, giả vờ thân mật như bạn bè đi xuống lầu, "Tôi sẽ đi cùng cậu nhận sách."
"Nhưng bẩn." Ôn Linh nói, "Nóng, mệt."
"Cậu làm được mà tôi không làm được à?" Kha Diệc Từ nói, "Đừng có coi thường người khác."
Ôn Linh nghiêm túc phản bác: "Không có." Kha Diệc Từ đã giúp cậu rất nhiều, làm sao cậu có thể coi thường anh được.
Mở cửa xe, Kha Diệc Từ ngồi vào, với tay qua người Ôn Linh, cúi người giúp cậu cài dây an toàn, hơi thở giao nhau trong giây lát. Đôi mắt Ôn Linh trong veo, mi mắt khẽ run, không thể nhìn ra cảm xúc bên trong. Còn Kha Diệc Từ thì bề ngoài giả vờ bình tĩnh, nhưng vành tai nóng bừng, ánh mắt lơ đãng, không dám nhìn thẳng vào Ôn Linh.
"Kha." Ôn Linh mở miệng, "Kha một thước, một, từ." Anh nhíu mày, ra hiệu [Tên của anh thật khó đọc.]
*Ke Yici là tên anh Kha Diệc Từ, mà bạn nhỏ đọc thành Ke Yichi. Yichi = một thước; một chân? Chỗ này mình chưa rõ lắm, có gì mọi người hỗ trợ mình với nha T T.
"Ngày mai tôi đi đổi tên nhé." Kha Diệc Từ đùa để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng.
Ôn Linh nhẹ nhàng đánh anh một cái, nói: "Kha một thước."
"Hai thước cũng được." Kha Diệc Từ khởi động xe, "Cậu nói mấy thước thì tôi sẽ theo đó mấy thước."
Ôn Linh không để ý đến anh, lặp đi lặp lại luyện đọc tên Kha Diệc Từ: "Kha một thước, Kha nhất từ, Kha một trăm triệu."
Kha Diệc Từ đi theo chỉ dẫn lên cầu vượt, vừa lái vừa nói: "Một trăm triệu thì quá nhiều, một vạn là đủ."
Ôn Linh đã luyện đọc suốt dọc đường, cuối cùng khi gần đến trường, cậu đã nói đúng: "Kha Diệc Từ."
"Ừ." Kha Diệc Từ đáp, "Sao vậy tiểu tổ tông?"
Ôn Linh nghiêng đầu nhìn anh, chăm chú nhìn một lúc lâu, không nói gì.
"Cậu trêu tôi đấy à." Kha Diệc Từ lùi xe vào chỗ đậu, "Đến nơi rồi."
Ôn Linh mở cửa bước xuống xe, lại gọi một tiếng: "Kha Diệc Từ!"
"Ừ." Kha Diệc Từ phản ứng với giọng không kiên nhẫn, "Nơi nộp tiền ở đâu vậy?"
Ôn Linh chỉ về phía quảng trường nhỏ, đeo ba lô theo sau Kha Diệc Từ như một cái đuôi ngoan ngoãn.
Kha Diệc Từ chậm lại bước chân, đi cạnh Ôn Linh, hỏi: "Cậu gọi tôi làm gì?"
"Tôi cũng, có thể." Ôn Linh nói, "Gọi anh."
"Rồi sao nữa?" Kha Diệc Từ hỏi.
"Và với người khác." Ôn Linh nói, "Giống nhau."
"Cậu làm sao có thể giống người khác?" Kha Diệc Từ nói, anh dùng hai tay chỉ vào eo mình, "Người khác ở đây, còn cậu," Anh giơ tay lên trên đầu, "Cậu ở đây."
"Cậu là ưu tiên hàng đầu." Kha Diệc Từ nói.
-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT