*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau hơn nửa năm không thấy bóng dáng Nghê Phương Lệ, Kha Diệc Từ nghĩ rằng cảm giác ghét bỏ người phụ nữ này đã giảm đi đôi chút. Nhưng khi gặp lại, nghe thấy những lời nói vô tâm của cô, anh lại nảy sinh cơn giận muốn úp cả cốc nước lên đầu cô.

Cả hai đã từng có gần một năm bên nhau thời đại học. Khi đó, Kha Diệc Từ đang là sinh viên năm nhất, còn Nghê Phương Lệ là sinh viên năm hai. Anh học ngành phát thanh, còn cô học tại khoa báo chí. Họ quen nhau qua một buổi biểu diễn tấu hài. Kha Diệc Từ, là người gốc Thiên Tân, tất nhiên được mời vào câu lạc bộ tấu hài của trường, với kỹ năng điêu luyện về "thanh bàn" (một loại nhạc cụ dùng trong tấu hài), anh được chọn biểu diễn tại lễ hội văn hóa của trường. Nghê Phương Lệ đứng dưới sân khấu chụp ảnh, đặc biệt chụp vài bức cận cảnh rồi về chỉnh sửa, sau đó đưa cho Kha Diệc Từ tấm ảnh đẹp nhất.

Vừa vào đại học, Kha Diệc Từ hoàn toàn chưa có kinh nghiệm yêu đương, rất dễ bị lừa dối. Anh nhanh chóng bị vẻ đẹp quyến rũ của đàn chị Nghê Phương Lệ cuốn hút. Khi anh nghĩ rằng đây chính là hương vị ngọt ngào của tình yêu, thì các anh em trong phòng ký túc nói với anh rằng họ đã nhìn thấy chị ấy đi dạo thân mật với một đàn anh lạ mặt tại sân vận động. Dù Kha Diệc Từ luôn tin tưởng Nghê Phương Lệ, nhưng trước những lời trêu đùa của bạn bè, anh quyết định cùng họ ra sân vận động để "tình cờ gặp".

Cuộc gặp đó đúng là tình cờ, nhưng những gì anh thấy chẳng hề đẹp đẽ. Nghê Phương Lệ và đàn anh kia đang thân mật, trêu đùa nhau như một đôi tình nhân ngọt ngào.

Những ánh mắt thương hại của bạn bè dồn vào Kha Diệc Từ. Từ giây phút đó, cuộc sống đại học của anh nhuốm màu u ám. Anh xóa số liên lạc của Nghê Phương Lệ, từ chối nghe điện thoại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra—vẫn ăn uống, lên lớp, làm bài tập bình thường. Trước những lời an ủi từ bạn bè, anh bình tĩnh đáp: "Chỉ là một mối tình thất bại thôi, không có gì cả."

Khi năm nhất kết thúc, Kha Diệc Từ lập tức trở về Thiên Tân, từng giây từng phút ở trường đại học đều khiến anh cảm thấy đau đớn. Nghê Phương Lệ có thể sống thoải mái không bận lòng, nhưng Kha Diệc Từ vẫn còn quá trẻ, chưa học được cách buông bỏ. Anh khao khát tìm kiếm một nơi để giải bày, và đó là khi anh gặp Ôn Linh.

Một chàng trai đẹp trai mắc chứng mất ngôn ngữ.

Ôn Linh như chiếc chăn bông mềm mại và ấm áp, nhẹ nhàng ôm lấy tâm hồn đầy vết thương của Kha Diệc Từ. Trong những cuộc trò chuyện của họ, phần lớn là Kha Diệc Từ nói, còn Ôn Linh lắng nghe. Ôn Linh biết rõ câu chuyện giữa Kha Diệc Từ và Nghê Phương Lệ, biết cả những kỷ niệm thời thơ ấu, những hoang mang thời niên thiếu và sự bối rối khi trưởng thành của anh. Nhưng Kha Diệc Từ lại biết rất ít về cuộc sống của Ôn Linh.

Nguyên nhân chính là Kha Diệc Từ không biết ngôn ngữ ký hiệu.

Giao tiếp qua chức năng viết trên máy tính bảng khiến việc trao đổi trở nên rất chậm. Vì vậy, khi trở lại trường học vào năm thứ hai, Kha Diệc Từ quyết tâm học ngôn ngữ ký hiệu. Anh rời khỏi câu lạc bộ tấu hài để tham gia Hội tình nguyện, đăng ký vào dự án hỗ trợ trường câm điếc, tràn đầy háo hức chờ đợi mùa hè tới để có thể gặp lại Ôn Linh, lúc đó anh có thể hiểu toàn bộ cuộc sống của Ôn Linh.

Nhưng mùa hè năm đó, anh nhìn thấy Ôn Linh từ xa đang đứng bên cạnh Sở Triết Tùng, như một tia sét giữa trời quang khiến anh sững sờ. Lần thứ hai lặng lẽ rời đi, anh không còn đủ sức lực để nói lời tạm biệt với Ôn Linh.

Có lẽ lúc ấy không nói lời tạm biệt là vì để dành cho lần gặp gỡ tốt đẹp hơn.

Kha Diệc Từ nhìn Nghê Phương Lệ, sắc mặt có chút kỳ lạ, nói: "Được thôi."

"Được thôi?" Nghê Phương Lệ ngơ ngác, "Cậu tha thứ cho tôi rồi?"

"Không." Kha Diệc Từ nói, "Tôi vẫn rất ghét cô, nhưng bây giờ tôi có việc quan trọng hơn phải làm." Anh cúi xuống đặt cốc nước vào khay, nhấn nút lấy nước nóng, tiếng nước chảy ào ào khiến tâm trạng anh như trời chuyển từ mây mù sang nắng ấm.

Ôn Linh còn đang chờ anh giúp giải quyết chuyện khó khăn của em gái. Anh không cần phải vì Nghê Phương Lệ mà phân tâm nữa.

Những chuyện vụn vặt cũ kỹ, cứ để nó mục rữa trong quá khứ, hóa thành tro tàn.

Nghê Phương Lệ nghi hoặc nhìn Kha Diệc Từ, không hiểu anh có dây thần kinh nào bị chạm. Cô tháo mũ lưỡi trai, ánh mắt lướt qua anh một vòng rồi quay người rời đi. Đây cũng coi như là một điều tốt, ít nhất cô không cần phải cố tình tránh mặt Kha Diệc Từ nữa, như thể là một kẻ trộm đầy mặc cảm.

Dù miệng cô luôn tỏ ra không nhận thua, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy. Trong khuôn viên đại học, với những kích thích từ hormone và sự cám dỗ nhất thời, cô không cố tình làm tổn thương ai.

Nhưng cô thực sự đã làm tổn thương Kha Diệc Từ.

Những năm qua cô tránh mặt anh, đó coi như là một chút đền bù nhỏ nhoi dành cho anh.

Kha Diệc Từ cầm cốc nước, quay lại bàn làm việc, mở khung chat với Ôn Linh và gõ một dòng chữ: Đang làm gì đấy?

Ôn Linh: Trồng hoa.

Năm phút sau, Ôn Linh gửi đến một bức ảnh, ở giữa là một cành cây với vài chiếc lá thưa thớt, không rõ là loại cây gì.

Ôn Linh: Cây hoa baby.

Kha Diệc Từ: Vậy nó "đầy" ở đâu?

*Hoa baby bên Trung còn gọi là hoa Mãn Thiên Tinh, Mãn này còn có nghĩa là đầy.

Ôn Linh:......

Chỉ với sáu dấu chấm, Kha Diệc Từ gần như có thể tưởng tượng ra cảnh cậu bạn nhỏ đang ngồi xổm bên chậu cây với cái xẻng nhỏ, má phồng lên vì tức giận. Anh gõ tiếp: Tôi tặng cậu một chậu cây đã nở hoa nhé.

Ôn Linh: Không cần.

Ôn Linh: Tôi tự mình trồng.

Ôn Linh không tin chính mình không thể trồng ra một cái cây khỏe lạnh, Ôn Thụy Tuyết nằm trên sofa đang xem phim, kéo dài giọng nói: "Anh ơi—em—buồn—chán—quá—"

Ôn Linh giả vờ không nghe thấy, ngồi trên ghế nhỏ nhắn nhắn tin cho Kha Diệc Từ: Anh bận việc à?

Kha Diệc Từ: Bận, cuối tuần tôi phải làm thêm giờ, không về được [gấu trắng nằm sấp.jpg]

Ôn Linh: [cá khô vỗ vỗ.jpg]

Ôn Linh: Công việc là trước tiên.

Kha Diệc Từ: Chờ đi, anh trai cậu đi kiếm tiền đãi cậu ăn tôm hùm Úc [cướp biển đứng dậy.jpg]

Ôn Linh: Anh làm ở đâu, tòa nhà CCTV à?

Kha Diệc Từ: Đúng [thở dài.jpg] đến nơi rồi, tối sẽ tìm cậu chơi.

Ôn Linh: [hải cẩu vẫy tay.jpg]

Ôn Linh cầm điện thoại, mở ứng dụng giao hàng, Kha Diệc Từ thường đãi cậu ăn, cậu vẫn cảm thấy băn khoăn, định mua một phần trà chiều cho đối phương như một cách thể hiện lòng thành. Ôn Thụy Tuyết chán đến mức đầu mình mọc cỏ, lén lút bò đến bên Ôn Linh, hai tay chống cằm hỏi: "Anh, anh đang làm gì thế?"

"Mua trà, đặt hàng." Ôn Linh nói, cậu định địa chỉ đến tòa nhà CCTV, Ôn Thụy Tuyết hiểu ngay: "Ôi— Mua cho anh Từ phải không?"

Ôn Linh nghe ra một chút giọng điệu chế nhạo trong cách nói của em gái, liếc nhìn Ôn Thụy Tuyết, tay vẫn lướt trên màn hình điện thoại.

"Đặt hàng ở tiệm này đi." Ôn Thụy Tuyết chỉ vào một chuỗi tên tiệm bằng tiếng Pháp, "Bánh cheesecake chanh và rượu rum ở đây đặc biệt dày, đặc biệt ngon."

Ôn Linh chọn bánh cheesecake chanh và rượu rum cắt miếng, cùng một ly nước có ga vị đào, điền tên và số điện thoại của Kha Diệc Từ, thanh toán rồi đặt hàng.

"Em cũng muốn ăn bánh." Ôn Thụy Tuyết nói.

Ôn Linh đứng dậy, chỉ vào cái ti vi, nói: "Em, ngồi đó."

Ôn Thụy Tuyết chu môi, đi không phục mà lắc lư di chuyển đến ngồi cạnh ghế sofa. Ôn Linh đi về phía cửa, cúi xuống thay giày, Ôn Thụy Tuyết hỏi: "Anh đi đâu?"

"Mua bánh." Ôn Linh đáp.

Ôn Thụy Tuyết lập tức cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong, giọng điệu cực kỳ khoa trương khen ngợi: "Anh tốt nhất đó."

Ôn Linh bất đắc dĩ nhìn cô một cái, mở cửa bước ra ngoài.

Ông bà đã đi dạo bên ngoài, Ôn Linh ra ngoài mua bánh, trong nhà chỉ còn lại Ôn Thụy Tuyết một mình. Cô tắt ti vi, cầm điện thoại lên, vào WeChat, trong mục danh bạ mới có thêm một người lạ, ảnh đại diện là ba bông hoa sen, lời nhắn xin kết bạn là 【Vọng Nam xin chào, là mẹ con đây.】

Lời nhắn vừa xa lạ vừa ngớ ngẩn, Ôn Thụy Tuyết nhìn chằm chằm vào hai chữ Vọng Nam, cô không hề muốn thừa nhận đây là tên thật của mình. Ôn Thụy Tuyết, cái tên này xuất phát từ ngày Ôn Đức Trạch dẫn cô đi làm thủ tục nhận nuôi, lúc đó tuyết rơi dày đặc tràn ngập Bắc Kinh, tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, Ôn Đức Trạch cho rằng cô là phúc tinh, nên đã bỏ qua hàng loạt tên dự kiến, không chút do dự viết xuống ba chữ Ôn Thụy Tuyết.

Nửa đêm hôm qua, tin nhắn xin kết bạn này gửi tới điện thoại của cô, cô thấy lòng mình chợt thắt lại, cũng không muốn làm phiền Ôn Linh nên không nói với anh trai mình. Nhấn vào ảnh đại diện của người lạ, vào trang cá nhân, bài mới nhất là: Thấy tiêu khuê nữ xinh đẹp như vậy tôi yên tâm rồi [hình ảnh].

Hình kèm theo là ảnh danh sách điểm thi của trường cấp ba nơi Ôn Thụy Tuyết học: Ôn Thụy Tuyết, khóa năm 2021, Đại học Tài chính Trung ương.

Ôn Thụy Tuyết lập tức cảm thấy lạnh gáy, cái người này lại tìm thấy nhiều thông tin cá nhân của cô như vậy, họ định làm gì? "Tiểu khuê nữ" là có ý gì, chẳng lẽ còn có đại khuê nữ?

Cạch một tiếng, Ôn Linh xách bánh trở về, thấy Ôn Thụy Tuyết thần sắc căng thẳng nhìn mình, nói: "À, anh, anh về rồi."

Ôn Linh ngơ ngác nhìn em gái, đặt bánh lên bàn trà.

Ôn Thụy Tuyết giả vờ tò mò hỏi: "Anh mua bánh vị gì vậy?"

Ôn Linh nhìn thấy động tác Ôn Thụy Tuyết lén che giấu điện thoại, cậu đưa tay ra, nói: "Đưa anh."

-

Hai câu in đậm kia đặc biệt khiến mình thổn thức.

Cũng không có gì mới mẻ, nhưng nỗi đau sâu trong hai câu đó lại như núi lửa vậy, cứ âm ỉ.

Chuyện đơn phương yêu thầm vĩnh viễn là chuyện của một người.



Ảnh gốc từ: Youtube Chuối tiêu Tiên sinh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play