Ôn Thụy Tuyết thật cẩn thận đẩy cửa ra, thăm dò hỏi: "Anh?"

Ôn Linh không ngẩng đầu lên, tập trung nhìn máy tính bảng viết viết vẽ vẽ. Cô tiến lại gần hơn, thả người xuống quầy, tay đan vào nhau, hỏi với vẻ tinh quái: "Anh có quen vị đại ca ngoài kia không?"

Ôn Linh cứng ngắc viết lên một chữ "Không", ngoài ra không có một chữ thừa nào càng cho thấy cơn giận âm ỉ của cậu.

"Nhưng anh ta nói hai người là bạn mà." Cô tiếp tục, "Có phải là cãi nhau không?"

Ôn Linh viết: Không có cãi nhau.

"Anh vừa mới bảo không quen biết gì cơ mà?" Ôn Thụy Tuyết ranh mãnh nheo mắt lại giống như con cáo nhỏ, "Anh đi gặp người ta đi, người ta là học sinh của anh đó."

Đáp lại là dòng chữ "Không phải học sinh" hiện trên máy tính bảng.

Không chịu thua, cô móc ra một tờ tiền một trăm tệ nhàu nhĩ từ túi, vẫy trước mặt cậu: "Anh ấy đã nộp học phí rồi. Thế thì anh ấy là học sinh của anh!"

Khuôn mặt của Ôn Linh hiện rõ sự không vui, cậu định giật tờ tiền nhưng Ôn Thụy Tuyết nhanh chóng lùi lại hai bước: "Thầy Ôn, không được giở tính trẻ con ra đâu nha."

Cô nhanh chân chạy ra ngoài, đối diện với ánh mắt mong chờ của Kha Diệc Từ: "Anh đến để xin lỗi anh trai tôi à?"

"...Hả?" Kha Diệc Từ ngơ ngác trước câu hỏi bất ngờ.

"Trông anh tôi rất tức giận, là anh chọc giận? " Ôn Thụy Tuyết hỏi tiếp.

"Chuyện có hơi phức tạp." Kha Diệc Từ nghiêm túc lạ thường nhìn Ôn Thụy Tuyết trả lời: "Nhưng tôi sẽ xin lỗi cậu ấy đàng hoàng."

Ôn Thụy Tuyết mở cửa, mỉm cười nói: "Thôi được rồi, anh vào đi. Nhưng nhớ là tôi đứng ngay đây đấy, nếu anh dám bắt nạt anh tôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay."

Kha Diệc Từ khẽ cảm ơn cô, anh hít sâu một hơ rồi bước vào tiệm nhỏ - nơi mà suốt ba năm anh chưa từng dám đặt bước chân vào. Tiệm chẳng khác gì so với ký ức của anh, sàn gỗ nâu, quầy kính, kệ gỗ đỏ và vô số những vật dụng kỳ lạ được xếp khắp nơi. Những bức tranh thủy mặc vẫn được treo trong góc, ngay cả chậu cây xanh bên quầy thu ngân vẫn đặt y nguyên như trước.

Ôn Linh ngồi ở quầy sau, ngũ quan đã có nét thay đổi rồi, vẻ trong sáng của thiếu niên đã chuyển thành ôn nhu cùng trầm tĩnh, giống như một con hạc non vừa mới lớn. Đôi mắt đen láy phản chiếu lại gương mặt người đàn ông, cơn giận dâng lên dưới đáy mắt, Ôn Linh lật tấm bảng trước mặt ra, nguệch ngoạc ghi hai chữ lớn: Lừa đảo.

"Xin lỗi." Kha Diệc Từ lập tức nói. Hôm nay vì gặp Ôn Linh, anh đã chọn một bộ vest lịch lãm, nhưng dưới cái nóng gay gắt của mùa hè, mồ hôi đã sớm ướt đẫm trán khiến anh trông có phần khổ sở.

Ôn Linh liếc anh một cái, rồi lặng lẽ bước tới tủ lạnh, lấy một que kem, không mấy vui vẻ nhưng vẫn đưa cho Kha Diệc Từ.

Kha Diệc Từ nhận lấy, xé lớp vỏ cắn một miếng, anh được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi: "Cậu có thể dạy tôi vẽ được không?"

Ôn Linh nhìn về phía anh ta, Kha Diệc Từ nói: "Tôi đã đóng học phí rồi... một trăm tệ một giờ."

"Tôi hoàn tiền cho anh." Ôn Linh viết trên máy tính bảng.

"Cậu sử dụng ngôn ngữ ký hiệu đi, tôi có thể hiểu được." Kha Diệc Từ nói.

Ôn Linh sửng sốt, cậu đặt máy tính bảng xuống và ra hiệu: [Anh tự học ngôn ngữ ký hiệu à?]

"Trong đài có giáo viên dạy ngôn ngữ ký hiệu, cô ấy dạy tôi." Kha Diệc Từ nói, "Cậu đã xem chương trình tôi dẫn chưa?"

Ôn Linh ra hiệu: [Chương trình Tin tức Buổi sáng phải không? Tôi có xem qua.]

"Chính là giáo viên ngôn ngữ ký hiệu ở góc phải dưới màn hình dạy tôi." Kha Diệc Từ nói.

Ôn Linh chớp chớp mắt, cơn giận đã tan đi một nửa, cậu ra hiệu: [Tôi không biết dạy học, tôi chỉ biết tự mình vẽ.]

"Không sao, cậu cũng chỉ có một học sinh là tôi."  Kha Diệc Từ nói, "Tôi có thể đứng bên cạnh xem cậu vẽ, tôi rất thông minh."

[Anh không đi làm à?] Ôn Linh khoa tay múa chân.

"Tôi xin nghỉ đông, cuối tuần sẽ về Bắc Kinh," Kha Diệc Từ nói, "Mỗi thứ bảy hàng tuần tôi sẽ đến chỗ cậu học cho đến khi kỳ nghỉ hè của cậu kết thúc."

Ôn Linh nheo mắt lại, cậu ra hiệu: [Tại sao lại về đây, mấy năm trước anh đã đi đâu vậy?]

"Tôi..." Kha Diệc Từ ngượng ngùng tìm lý do, "Tôi tốt nghiệp phải đi tìm việc, khá bận rộn, không có thời gian đến."

[Anh có thể nhắn báo cho tôi trên WeChat.] Ôn Linh ra hiệu, [Mùa hè mỗi năm tôi đều chờ anh đến tìm tôi.]

"... Thật xin lỗi cậu." Kha Diệc Từ nói, "Là tôi không suy nghĩ chu đáo." Anh nhất thời không tìm được lý do hợp lý, lại không thể tiết lộ suy nghĩ thật sự của mình chỉ có thể nhận hết trách nhiệm, tự trách mình không đủ thông minh. Có nhiều chỗ lỗ hổng, bận rộn với công việc tại sao lại có thời gian học ngôn ngữ ký hiệu, giờ đến tìm Ôn Linh vì công việc không bận sao?

Đáng tiếc, Ôn Linh tuổi trẻ mềm lòng, không hỏi sâu về logic lời nói của Kha Diệc Từ, ánh mắt cậu rơi vào áo khoác của Kha Diệc Từ, ra hiệu: [Mặc nhiều như vậy, anh không thấy nóng à?] Cậu cầm điều khiển từ xa hạ nhiệt độ điều hòa, Kha Diệc Từ cởi bỏ áo khoác, áo sơ mi ở lưng ướt đẫm mồ hôi, Ôn Linh đưa cho anh một chiếc khăn khô.

Ngoài cửa sổ, từng chiếc đèn đường sáng lên, Ôn Thụy Tuyết đẩy cửa bước vào tiệm nhỏ, nói: "Anh, ông nội gọi chúng ta về ăn cơm."

[Anh đã ăn cơm chưa?] Ôn Linh ra hiệu.

"Chưa." Kha Diệc Từ lắc đầu, anh nói: "Tôi hơi nhớ món ăn ông nội của cậu làm."

Ôn Linh ngẩn ngơ nhìn Kha Diệc Từ, nhiều năm không gặp, người này vẫn tự nhiên như vậy.

Ôn Thụy Tuyết nhiệt tình nói: "Anh đã từng đến nhà tôi à, vậy thì tốt quá cùng đi ăn đi."

"Thế được không?" Kha Diệc Từ nhìn Ôn Linh.

Người cũng đã lên tiếng hỏi, nếu Ôn Linh còn không đồng ý sẽ có vẻ tuyệt tình, cậu gật đầu, đi theo bước chân Ôn Thụy Tuyết ra khỏi tiệm.

Kha Diệc Từ nói: "Tôi lái xe đưa các cậu đi." Anh ấn nút mở khóa trên chìa khóa xe, đèn xe SUV ở góc phố sáng lên, anh dẫn hai người đến bên xe, mở cửa ghế phụ cho Ôn Linh, Ôn Thụy Tuyết  tự giác ngồi vào hàng ghế sau.

"Nhà ông nội không xa." Ôn Thụy Tuyết nói, "Anh biết đường đi như thế nào không?"

"Không còn nhớ rõ lắm." Kha Diệc Từ nói, "Phiền phải chỉ đường một đoạn rồi."

Ôn Linh lấy điện thoại ra, mở ứng dụng dẫn đường nhập địa chỉ rồi tăng âm lượng, giọng nữ máy móc vang lên: Bắt đầu dẫn đường, đi 100 mét phía trước rẽ phải.

Ôn Thụy Tuyết nhịn cười, Ôn Linh vốn tính tình hiền hòa, hiếm khi nào thẳng thắn với người khác như vậy, thường ngày quá điềm tĩnh không phù hợp với độ tuổi của anh trai cô chút nào.

Kha Diệc Từ nghe theo hướng dẫn rẽ vào một khu dân cư, anh dừng lại trước một siêu thị nhỏ, mua một thùng sữa chua vị chanh xanh, rồi lại lái xe đến dưới tòa nhà, cầm sữa chua theo hai anh em Ôn Linh lên lầu.

Ôn Linh gõ cửa cánh cửa chống trộm bên trái tầng một, một ông lão lớn tuổi mở cửa ra tiếp cháu trai và cháu gái vào nhà, Ôn Thụy Tuyết nói: "Ông nội, hôm nay có khách đến."

"Ai vậy?" Ông nội hỏi.

"Cháu là Kha Diệc Từ, ông còn nhớ cháu không ạ?" Kha Diệc Từ đưa thùng sữa chua trong tay cho ông cụ, "Ba năm trước cháu có đến đây ăn cơm."

"Để ông nhớ xem..." Ông cụ nhận lấy thùng sữa chua, "Có phải là bạn thân của Tiểu Vũ không?"

Kha Diệc Từ nhìn về phía Ôn Linh, Ôn Linh gật đầu, ông cụ vui mừng nắm lấy cánh tay của Kha Diệc Từ: "Đói rồi chứ? Mau vào ăn cơm, bà nội vừa nấu cá." Ông mở thùng sữa chua, đưa cho Ôn Linh và Ôn Thụy Tuyết mỗi người một hộp, tự mình cũng lấy một hộp, "Cậu bạn này thật có lòng, còn nhớ ông thích uống sữa chua vị chanh xanh."

Kha Diệc Từ ngại ngùng nở nụ cười, theo bước chân của ông cụ ngồi vào bàn ăn, anh vỗ vào chiếc ghế trống bên cạnh, gọi Ôn Linh: "Lại đây ngồi đi."

Ôn Thụy Tuyết rõ ràng đang muốn xem trò vui, đẩy anh trai ngồi xuống cạnh Kha Diệc Từ, còn mình thì đi vào bếp giúp bà bưng cơm.

"Cậu mấy năm nay làm gì rồi? Lâu lắm không thấy cậu đến." Ông nội hỏi, "Tiểu Vũ tính cách khá độc lập, không thích dẫn bạn về nhà, mấy năm nay chỉ dẫn mỗi cậu đến."

"Cháu tốt nghiệp rồi bận tìm việc, dạo này mới rảnh để đến chơi với Tiểu Vũ." Kha Diệc Từ học theo cách gọi tên thân mật của cậu, dưới bàn, Ôn Linh véo vào da thịt trên tay Kha Diệc Từ khiến anh phải nghiến chặt răng hàm giữ cho vẻ mặt bình tĩnh.

"Bây giờ cậu đang làm công việc gì?" Ông hỏi.

"Người dẫn chương trình ạ." Kha Diệc Từ đáp.

"Đài truyền hình Thiên Tân à?"

"Cháu dẫn chương trình ở Đài truyền hình Trung ương, thường thì cháu xuất hiện trên kênh 13." Kha Diệc Từ nói.

Ông nội cẩn thận nhìn kỹ Kha Diệc Từ rồi khen: "Không hổ là người lên tivi, trông cậu rất anh tuấn mà nói chuyện cũng dễ nghe nữa."

"Ông quá khen ạ." Kha Diệc Từ nói.

Ôn Linh trong lòng thêm một câu, da mặt cũng dày thật.

Ôn Thụy Tuyết và bà nội tới chấm dứt màn khen nhau giữa ông và Kha Diệc Từ. Ôn Thụy Tuyết chia đũa cho từng người, bà nội mỉm cười ngồi xuống, nói: "Nghe Tiểu Tuyết nói Tiểu Vũ dẫn bạn đến ăn cơm."

"Cháu chào bà ạ." Kha Diệc Từ nói, "Lần trước Tiểu Vũ dẫn cháu đến, khi đó bà cũng làm món cá kho, ăn đặc biệt ngon."

Ôn Thụy Tuyết liếc nhìn Ôn Linh với ánh mắt như muốn nói: Anh làm sao chọc ra một người đàn ông đẳng cấp cỡ này thế?

Ôn Linh sụp bả vai, ba năm trước Kha Diệc Từ không có khéo léo đưa đẩy như bây giờ. Ai mà biết được anh đã đi đâu để học hỏi rồi trở về thành người có cái miệng như mật ngọt thế này.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play