Đường Viễn cũng không chuẩn bị quá cầu kỳ trong tiệc sinh thần của Triệu lão gia, chỉ làm ba món ăn chính, còn lại để đầu bếp Triệu gia lo liệu. Thời gian vẫn còn dư, nên hắn bắt đầu làm thêm vài món khác. Sau khi hoàn thành Đậu Côn và đậu phụ trúc, Đường Viễn quyết định làm thêm đậu phụ phơi khô.

Làm đậu phụ phơi khô cần khuôn mẫu, vì vậy Đường Viễn đến cửa hàng mộc để đặt làm khuôn. Khuôn mẫu rất đơn giản, chỉ là những khối vuông bằng gỗ cao hai tấc, có nắp và đáy. Hắn thương lượng với chủ quán, thêm năm văn tiền để thợ mộc làm ngay tại chỗ, chỉ trong nửa canh giờ, bốn khuôn mẫu đã hoàn thành.

Khi trở lại tiệm, Tô Nặc đã nghiền xong hai thùng nước đậu, vui vẻ chạy ra đón Đường Viễn: "Viễn ca, đệ đã chuẩn bị xong cho huynh rồi đây."

Đường Viễn bảo cậu cầm hai khuôn mẫu, còn mình cầm phần còn lại đặt sang một bên.

Bếp chính vẫn để Hồ phụ dùng, còn Đường Viễn và Tô Nặc chỉ sử dụng bếp lò để làm đậu phụ.

"Tiểu Nặc, đệ đừng vội làm Toan Mai Cao, trước rửa sạch nồi, chúng ta nấu sữa đậu nành trước." Đường Viễn lấy nồi dùng để nấu nước đậu ra, xắn tay áo và ngồi cạnh giếng để rửa sạch lại.

Tô Nặc cũng cầm nồi đến bên cạnh Đường Viễn, dùng sức chà rửa đáy nồi vì Toan Mai Cao chứa nhiều đường, khó tránh khỏi bị dính đáy. Nhưng cậu vô tình dùng lực quá mạnh khiến nước bắn lên mặt. Tô Nặc nhăn mũi khó chịu, lấy tay lau mặt.

Đường Viễn nhìn thấy, mỉm cười, lấy lại chiếc bàn chải từ tay Tô Nặc: "Được rồi, để huynh làm cho, đệ đi rửa mặt bằng nước ấm đi, không sẽ thấy khó chịu đấy."

Tô Nặc vốn ưa sạch sẽ, hơn nữa Đường Viễn lại là vị hôn phu của cậu, nên cậu đành nghe theo, ngượng ngùng cười với Đường Viễn rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.

Chờ Tô Nặc rửa mặt xong trở lại, Đường Viễn đã rửa sạch hai cái nồi.

"Tiểu Nặc, đệ giúp ta căng vải ra đi, lọc lại nước đậu một chút." Đường Viễn ngẩng đầu nhìn Tô Nặc và nói.

Tô Nặc liền vội vàng đến giúp Đường Viễn kéo căng tấm vải. Đường Viễn đổ nước đậu qua lớp vải, để lọc lớp cặn còn sót lại, khiến nước đậu bên dưới càng trở nên tinh khiết hơn.

Lửa trong bếp lò vẫn còn cháy, Đường Viễn đặt nồi lên bếp và đổ nước đậu đã lọc vào trong. Khi nhiệt độ tăng lên, sữa đậu nành trong nồi dần sôi, tạo ra nhiều bọt.

Đường Viễn dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy để làm tan bọt, sau đó vớt bọt khó tan ra ngoài.

"Uống một chén sữa đậu nành cho ấm người đi Tiểu Nặc." Đường Viễn múc sữa đậu nành ra chén, cho hai muỗng đường vào rồi đưa cho Tô Nặc.

"Viễn ca, huynh không cần cho ta nhiều đường vậy đâu, nửa muỗng là đủ rồi." Tô Nặc có phần lo lắng, vì đường rất đắt.

Đường Viễn cũng cầm một chén, thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm, dịu dàng nói: "Không phải đệ thích ngọt sao, yên tâm, chỗ đường này huynh vẫn lo được."

Chén của Đường Viễn chỉ có nửa muỗng đường, không phải vì hắn tiếc rẻ, mà hắn thích vị nguyên chất của sữa đậu nành, nếu cho nhiều đường, vị ngọt sẽ làm mất hương vị nguyên bản.

Hắn thỏa mãn nhắm mắt lại, khẽ véo gò má mềm mại của Tô Nặc và cười nói: "Đừng lo lắng, huynh nuôi nổi đệ mà."

"Viễn ca!" Tô Nặc nhấp ngụm sữa đậu nành ngọt, giọng nói pha chút nũng nịu, rõ ràng là muốn phản kháng nhưng lại mềm mại như đang làm nũng.

Hồ phụ ngồi bên cạnh, uống chén sữa đậu nành và cười nhìn hai người.

Tô Nặc thấy ý cười trên mặt Hồ phụ, tai liền đỏ lên, cúi đầu chuyên tâm hớp vài ngụm sữa đậu nành.

Đường Viễn thổi nguội sữa đậu nành rồi uống một mạch hết sạch.

Hắn đổ phần sữa đậu nành còn lại vào thùng lớn, thêm chút nước chát rồi để nguội.

Tô Nặc thấy thế, vội muốn giúp đỡ nên cũng muốn uống nhanh cho xong, nhưng chưa kịp thổi cho nguội đã vội uống một hớp lớn sữa đậu nành còn nóng.

"A!"

Sữa đậu nành còn nóng hổi khiến Tô Nặc bị bỏng, nhăn mặt hô đau không chịu được.

Đường Viễn nhanh chóng bước đến, đưa tay nắm cằm Tô Nặc, nhẹ nhàng nâng lên, ngón tay dùng chút lực khiến Tô Nặc phải hé miệng.

"Có phải nóng quá rồi không? Để ta xem nào!" Ngón cái lướt qua đôi môi ẩm ướt của Tô Nặc, Đường Viễn nhíu mày: "Uống vội như vậy làm gì, có ai giành với đệ đâu chứ."

Tô Nặc bị giữ cằm, nói không được, cố gắng nói vài câu nhưng chỉ thè ra chiếc lưỡi đỏ thắm.

Đường Viễn càng nhíu mày: "Quả nhiên bị bỏng, may mà không nghiêm trọng lắm. Hai ngày này nhớ cẩn thận khi ăn uống."

"Ngô... Đên đã biết rồi, Viễn ca!" Tô Nặc lầm bầm đáp, sau đó kéo nhẹ tay áo Đường Viễn: "Viêcn ca, huynh buông tay ra trước đã."

Đường Viễn thả tay ra, nhưng không biết vô tình hay cố ý, ngón tay hắn còn khẽ vuốt môi Tô Nặc trước khi rời đi.

Dù cố ý hay không, nhưng trong lòng Tô Nặc đã khẳng định Đường Viễn là cố ý, nên quay mặt liếc hắn một cái đầy giận dỗi.

Đường đại ca luôn thích trêu chọc cậu! Nếu không phải vì hai người đã đính hôn, chắc chắn cậu sẽ tức giận!

Đường Viễn khẽ ho hai tiếng, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Nặc, sữa đậu nành còn phải để thêm chút nữa, đệ vào trong nghỉ ngơi đi."

Tô Nặc vừa bị trêu chọc, chẳng thèm khách sáo, liền xoay người đi vào phòng.

Đường Viễn chạm tay lên mũi, mỉm cười, môi của Tô Nặc quả thực mềm mại. Sau đó, hắn mang chiếc bồn lớn để ở góc tường ra, rửa sạch bằng nước.

Sữa đậu nành đã được để lắng một lúc, Đường Viễn đặt một khuôn mẫu vào trong bồn, rồi lấy một tấm vải lọc, lót một lớp dưới đáy khuôn.

Sau đó, hắn dùng muỗng lớn múc từng muỗng sữa đậu nành đã bắt đầu đông lại, đổ nhẹ nhàng vào khuôn, tạo thành một lớp mỏng.

Đường Viễn điều chỉnh băng gạc, rồi phủ thêm một lớp nữa, gấp gọn như quạt xếp.

Cứ như vậy, từng lớp sữa đậu nành được xếp chồng lên nhau, cuối cùng hắn đậy khuôn lại.

Đường Viễn lấy một xô nước, đặt lên trên nắp khuôn để đè nặng. Cách này giúp loại bỏ nước bên trong nhanh chóng, đồng thời giúp đậu phụ khô lại và định hình.

"Hồ bá, cho con một phần lẩu ớt cay và một phần lẩu tiêu cay!" Đại Tráng vừa chạy từ đằng trước ra hậu viện, chưa đến bếp đã gân cổ lên gọi, khi nhìn thấy Đường Viễn liền hớn hở nói: "Đường đại ca, tiệm chúng ta có vài người đọc sách đến chơi đấy!"

Cũng không trách Đại Tráng lại phấn khích như vậy, bởi thời buổi này người đọc sách thường chú trọng đến sự thanh nhã, nhiều người thà đối diện với gió lạnh uống rượu lẻ loi chứ không muốn đến tiệm ăn nhỏ mà dùng bữa. Cửa hàng của bọn họ mở đã lâu, nhưng số lần nhìn thấy người đọc sách ghé qua còn đếm trên đầu ngón tay.

Đường Viễn không mấy để tâm, nhưng trong lòng hắn chợt thoáng nghĩ đến Tô phụ, liền quay sang hỏi Đại Tráng: "Những người tới là học sinh à?"

Đại Tráng gãi đầu: "Cái này... đệ cũng không rõ lắm, hay là Đường đại ca tự ra xem thử đi."

Đường Viễn gật đầu: "Được, ta biết rồi."

Nói xong, hắn dặn dò Tô Nặc một câu, bảo Tô Nặc chú ý thùng nước đang đè trên khuôn gỗ, sau đó chỉnh trang lại quần áo rồi đi ra phía trước.

Ra tới sảnh trước, hắn liếc mắt nhìn, quả nhiên là mấy người trẻ tuổi đang mang khăn quấn đầu, miệng còn bàn luận về vị tiên sinh của họ như thế nào.

Đường Viễn đứng một bên quan sát một lúc, thấy bọn họ nói năng có chừng mực, mặc dù có chút bất mãn về vị tiên sinh, nhưng những lời nói chỉ mang tính chất đùa giỡn chứ không có ý xúc phạm.

Tô phụ mấy năm nay chỉ ở nhà tự học, không có tiên sinh chỉ dẫn, cũng chẳng có ai để trao đổi kiến thức, có lẽ vì thế mà những kỳ thi trước đều không đậu. Nếu Tô phụ có cơ hội vào thư viện học tập, chắc chắn sẽ có nhiều tiến bộ.

Tô phụ là cha của Nặc ca nhi, cũng là nhạc phụ tương lai của hắn. Nếu lần này Tô phụ thi đậu, thì đó không chỉ là tin vui cho Tô gia mà còn là hỉ sự đối với cả hắn nữa.

"Quấy rầy, xin hỏi vài vị tiểu ca chính là học sinh sao?" Đường Viễn tiến lên, chắp tay chào, trên gương mặt nở nụ cười ôn hòa.

"Phải, không biết Đường lão bản có chuyện gì muốn hỏi?" Một trong số họ đứng dậy, đáp lại Đường Viễn.

Đường Viễn nhẹ nhàng cúi người chào đáp lễ: "Ta nghe các vị nói chuyện không tầm thường, học thức hẳn rất uyên thâm, chắc chắn là học trong thư viện nổi tiếng. Nhạc phụ nhà ta hàng năm đều tự học ở nhà, lần này cũng muốn chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu năm sau, ta nghĩ nếu có thể được danh sư chỉ dạy, cùng đồng học trao đổi, cơ hội trúng tuyển sẽ lớn hơn. Vậy nên mạn phép hỏi các vị đang theo học ở đâu?"

Người trả lời Đường Viễn tên là Trương Hằng. Trước đây, hắn đã từng đến ăn món lẩu xiên cay và luôn nhớ mãi hương vị nên nay rủ bạn cùng đến. Nghe Đường Viễn hỏi vậy, hắn ngạc nhiên một chút, nhưng nghĩ không có gì phải giấu, liền đáp: "Đường lão bản quá khen, bọn ta học ở Thư viện Bạch Lộ. Tuy nhiên..."

Trương Hằng do dự một chút rồi nói tiếp: "Tuy nhiên muốn vào Thư viện Bạch Lộ phải trải qua kỳ khảo thí, nếu không sẽ không được thu nhận."

Nghe vậy, Đường Viễn lại cảm thấy yên tâm hơn. Một nơi có yêu cầu đối với học sinh như vậy chắc chắn đáng tin cậy hơn những nơi chỉ cần tiền là có thể vào học.

Thấy Đường Viễn có vẻ nghiêm túc, Trương Hằng tiếp tục: "Nếu nhạc phụ của ngài muốn thử, có thể trực tiếp đến Thư viện Bạch Lộ trình bày ý định. Sau đó sẽ có người sắp xếp kỳ khảo thí. Thư viện của chúng ta không giới hạn tuổi của học sinh."

Đường Viễn gật đầu cười đáp: "Đa tạ."

"Thưa khách quan, lẩu của ngài đã sẵn sàng!" Đại Tráng bưng nồi lẩu bước nhanh tới.

Sau khi trò chuyện vài câu với mấy người học sinh, Đường Viễn quay về phía sau.

Khi thấy các khuôn gỗ đã ép xong, nước cũng đã được rút ra hết, Đường Viễn tháo thùng gỗ xuống, mở nắp.

Bóc lớp vải lọc ra, đậu phụ bên trong đã khô và thành hình, hắn cẩn thận nhấc từng miếng ra.

Đậu phụ phơi khô chỉ dày bằng nửa đầu chiếc đũa, có màu vàng nhạt, trên bề mặt còn in dấu vân của vải lọc bị ép lên, sờ vào thấy thô ráp và hơi cứng.

Đường Viễn xếp từng miếng đậu phụ khô lên nhau, suy nghĩ một chút, rồi lấy ra hai miếng, cắt thành sợi nhỏ, đặt lên bàn và gọi Đại Tráng mang đi cho mấy vị thư sinh.

Đại Tráng bưng đậu phụ khô ra phía trước, nói với Trương Hằng và những người bạn rằng đây là món được Đường lão bản mời.

Trương Hằng tò mò nhìn đậu phụ khô, nhưng bạn cùng phòng của hắn thì không kiên nhẫn, liền đổ luôn đậu phụ vào nồi lẩu.

"Đường lão bản này thật tốt, chỉ vì hỏi thăm một chút mà đã đưa chúng ta thử món mới nhất chưa từng bán ra."

Đậu phụ khô được thả vào trong nồi lẩu cay đỏ, nước dầu hồng hộc sôi sùng sục, đậu phụ bắt đầu nấu chín dần.

Khi thấy đậu phụ đã chín tới, mấy người liền nhanh chóng gắp thử một miếng.

Hương vị cay nồng, kèm theo chút mùi thơm đậm đà của đậu, khi nhai có cảm giác dai mềm, thêm vào đó là vị đậu đậm đà khiến ai cũng không cưỡng lại được. Một đũa rồi lại một đũa, hương vị thực sự rất tuyệt!

"Lần sau chúng ta nhất định phải tới nữa!"

"Không phải ngươi vừa bảo ở đây đông người, ăn uống ồn ào, không muốn đến sao?"

"Thôi thôi! Ta sai rồi! Ta xin lỗi, ta rút lại lời đã nói!"

"..."

Mấy người vừa nói vừa cười đùa, nhưng điều duy nhất tất cả đều đồng tình là lần sau nhất định họ sẽ quay lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play