"Lý đại phu, nhanh lên, hướng này này!" Hổ Tử một đường lôi kéo Lý đại phu tiến vào. Lý đại phu chạy theo thở hồng hộc, còn chưa kịp lấy hơi, đã bị Hổ Tử đẩy đến mép giường: "Nặc ca nhi, đệ tránh ra một chút!"

Tô Nặc vội tránh ra, đáng thương Lý đại phu lúc này mới thở được hai hơi, đã bị Tô Nặc thúc giục: "Lý đại phu, ngài mau khám cho Đường đại ca đi!"

Lý đại phu hít sâu mấy hơi, dùng tay lau mồ hôi trên trán, vẫn còn hơi thở dốc nói: "Nặc ca nhi, giúp ta mở hòm thuốc, lấy cái gối bắt mạch ra."

"Dạ!" Tô Nặc vội mở hòm thuốc ra, lấy ra cái gối ra đưa cho Lý đại phu "Đây ạ!"

Lý đại phu kê gối dưới cổ tay Đường Viễn, đặt ngón tay lên trên để bắt mạch, lại kêu Đường Viễn hé miệng, nhìn bựa lưỡi*, duỗi tay sở thử lên trán của Đường Viễn.

*"Bựa lưỡi" là lớp chất màu trắng, vàng hoặc nâu bám trên bề mặt lưỡi. Nó thường được tạo thành bởi sự tích tụ của tế bào chết, vi khuẩn, nấm, mảnh vụn thức ăn, và các chất cặn bã khác trong khoang miệng.

"Lý đại phu, Viễn ca không có việc gì đúng không?" Tô Nặc nhìn động tác của Lý Lý đại phu không chớp mắt, thấy Lý đại phu đã chẩn bệnh xong, vội nôn nóng hỏi.

"Đường tiểu ca bị cảm lạnh, phát sốt. Ta sẽ kê cho hắn hai thang thuốc, ngươi đi sắc thuốc xong thì cho hắn uống ngay đi, hạ sốt thì sẽ ổn thôi." Lý đại phu đề bút kê phương thuốc, sau đó đưa cho Tô Nặc, lại dặn dò: "Bất quá buổi tối cần có người ở chỗ này theo dõi, nếu vẫn không hạ sốt, thì tới tìm ta ngay."

"Dạ vâng! Con đã biết, cảm ơn Lý đại phu!" Tô Nặc cầm phương thuốc trong tay, nhìn về phía Hổ Tử: "Hổ Tử ca, có thể phiền huynh đi y quán gần đây mua đơn thuốc này được không?"

Kỳ thật cách quán ăn Đường Ký không xa có một y quán nhỏ, chẳng qua đại phu chỗ đó y thuật không tốt như Lý đại phu. Cho nên trước đó Tô Nặc mới không nói Hổ Tử ca đến chỗ đó thỉnh đại phu.

Nhưng bốc thuốc thì đơn giản hơn, có đơn thuốc thì cứ chiếu theo đó bốc thuốc là được, cũng không nhất thiết phải chạy tới Bách Thảo Đường để bốc thuốc.

"Được!" Hổ Tử cầm lấy phương thuốc, nhân tiện tiễn Lý đại phu ra về. Hắn giúp Lý đại phu cầm hòm thuốc: "Lý đại phu, ta đưa ngài ra ngoài."

"Được rồi!" Lý đại phu lần này mệt đến không nhẹ, nói chuyện có chút không có sức lực. Ông đấm hai cái vào eo, rồi dặn dò Tô Nặc: "Nặc ca nhi, ta thấy trong phòng này vẫn còn hơi lạnh, tốt nhất là đặt hai chậu than trong phòng, làm cho ấm lên, như vậy sẽ có lợi cho bệnh tình của Đường tiểu ca."

"Còn nữa, chờ lát nữa sau khi uống thuốc, Đường tiểu ca sẽ đổ mồ hôi. Con nhớ kỹ đừng để gió lạnh thổi tới hắn, bằng không bệnh tình sẽ nặng thêm đó."

Tô Nặc nghiêm túc ghi nhớ: "Dạ! Con nhớ rồi Lý đại phu, con nhất định sẽ chiếu cố tốt cho Viễn ca."

Đường Viễn lúc này lại đã ngủ, môi nhợt nhạt thiếu huyết sắc.

Hổ Tử đi mua thuốc, Tô Nặc thấy Đường Viễn ngủ, cũng không đánh thức hắn. Cậu chỉnh lại góc chăn, thay lại khăn đắp trên trán, kiểm tra cửa sổ kỹ cảng, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Lúc trước Đường Viễn sợ Tô Nặc bị lạnh, có mua một chậu than. Nhưng Tô Nặc không muốn dùng, cho nên vẫn luôn đặt ở kho hàng. Thật không ngờ, người cần dùng tới trước lại là Đường Viễn.

Tô Nặc tìm được chậu than từ kho hàng, cậu thêm than, rồi đem tới phòng nghỉ. Nhưng do than bọn họ dùng đều là loại than củi bình thường, khi cháy sẽ tỏa ra mùi khá nồng, nên Tô Nặc đã đặt chậu than xa ra một chút.

Sau khi đặt chậu than xong, Tô Nặc cũng đi ra khỏi phòng. Vừa lúc này thì Đại Tráng và mọi người đã tới, cùng với họ còn có Hồ Mặc, định lên trấn trên mua đồ.

"Tô Nặc ca, làm sao vậy? Sao giống như vừa mới khóc vậy?" Đại Tráng nhìn bộ dáng ủ rũ của Tô Nặc, lo lắng hỏi.

Hồ Mặc tiến lên bắt lấy cánh tay Tô Nặc, nhíu mày nhìn Tô Nặc hỏi: "Làm sao vậy? Có phải......có phải Đường lão bản khi dễ ngươi hay không?"

"Không có! Viễn ca không có khi dễ ta!" Tô Nặc vội lắc đầu, vội giải thích: "Viễn ca bị nhiễm phong hàn, còn bị sốt nữa."

"Cái gì?!" Hồ mẫu bên cạnh kinh hô ra tiếng, vội hỏi: "Con đã mời đại phu khám chưa? Cái này rất khó lường, nếu trì hoãn thêm thời gian, dù có điều trị tốt, đầu óc cũng bị sốt hỏng!"

Tô Nặc gật đầu: "Dạ con đã mời Lý đại phu khám và ngàu ấy đã kê phương thuốc rồi, Hổ Tử ca đã đi mua nãy giờ rồi ạ."

"Vậy là tốt rồi, vậy Đường lão bản lúc này thế nào rồi?" Hồ mẫu có chút do dự hỏi: "Vậy hôm nay tiệm chúng ta vẫn mở cửa hay sao?"

"Viễn ca đang ngủ" Tô Nặc mày vẫn nhíu chặt, nghe câu hỏi sau của Hồ mẫu, cậu nhấp môi nói: "Mọi chuyện khác đều tốt, chỉ là con cần phải chiếu cố Đường đại ca, cho nên không có biện pháp thu tiền, hôm nay......hay là cứ đóng cửa đi."

"Từ từ Nặc ca nhi!" Hồ Mặc kéo Tô Nặc lại: "Ta có thể lưu lại hỗ trợ, không phải chỉ là giúp thu tiền thôi sao. Lần trước ta đã giúp ngươi thu một lần rồi, nên cái này không có vấn đề gì đâu!"

Tô Nặc sắc mặt do dự: "Cái này......" Lần trước để Mặc ca nhi thay cho cậu một ngày công đã gây phiền toái mặc ca nhi rồi. Lần này nếu lại làm phiền Mặc ca nhi thêm lần nữa, thực sự cậu thấy rất ngại.

"Nặc ca nhi! Con nghe Mặc ca nhi đi! Cứ để nó ở lại hỗ trợ!" Hồ mẫu thở mạnh một hơi, vỗ nhẹ lên tay Nặc ca nhi rồi nói: "Tiền kiếm được trong một ngày rất nhiều, mà thời điểm này con cùng Đường lão bản cũng đang cần tích cóp tiền! Với lại Mặc ca nhi không phải người khác, con không cần phải khách khí như vậy đâu!"

"Đúng vậy Nặc ca nhi, ngươi cứ an tâm chiếu cố Đường lão bản đi, ta sẽ thay ngươi hôm nay cho!"

Hồ mẫu cùng Hồ Mặc đã nói thiệt tình như vậy, Tô Nặc cũng không thể cự tuyệt, đành phải cảm tạ hai người.

Sau đó Tô Nặc nói với Đại Tráng: "Đại Tráng! Đệ chạy đi mua một chậu than mang về đây đi." Cậu cảm thấy phòng nghỉ có một chậu than thì vẫn chưa đủ ấm, mua thêm một cái về chắc sẽ tốt hơn.

Đại Tráng gật đầu, vội đánh xe đi mua, những người còn lại thì bắt đầu chuẩn bị nguyên vật liệu để hôm nay mở cửa tiệm.

Một lát sau Hổ Tử mang thuốc trở về, Tô Nặc nhận lấy rồi vội mang vào bếp để sắc thuốc.

Thuốc cần nấu trên lửa nhỏ từ từ, nên Tô Nặc ngồi trước bếp lò để canh lửa.

Cậu chợt nhớ Đường Viễn vẫn chưa ăn gì, sợ hắn sẽ đói tỉnh, rồi lại lo nếu bụng đói mà uống thuốc sẽ càng không thoải mái. Vì thế cậu vội đứng dậy, muốn chuẩn bị thức ăn cho Đường Viễn.

Cậu không dám để Đường Viễn ăn đồ ăn đậm đà, nên định làm cháo gà trứng muối cho Đường Viễn. Đây là món mà khi còn nhỏ cậu đã được ăn, và chỉ ăn một lần. Do tình huống nhà cậu lúc trước không được tốt lắm, nên không thể ăn món này thêm lần nào nữa.

Tô Nặc vẫn luôn nhớ mãi không quên mùi vị của món cháo gà trứng muối kia, cũng còn nhớ rõ cách Tô mẫu làm như thế nào.

Tô Nặc cắt một khối ức gà, thêm hành, lát gừng và rượu gia vị, rồi cho vào nồi, đổ nước sạch vào.

Sau đó, cậu lột năm lòng đỏ trứng muối, đặt lên khay, rồi cho vào nồi hấp.

Tô Nặc đi lại kiểm tra nồi thuốc, thấy vẫn ổn, liền quay lại tiếp tục nấu cháo.

Cậu vớt ức gà đã chín ra, cho vào nước lạnh cho nhanh nguội, rồi dùng tay xé thành những sợi mỏng. Những thớ gà trắng tinh, mịn màng, xếp gọn gàng trong chiếc chén sứ nâu sẫm, trông rất đẹp mắt.

Nước nấu ức gà Tô Nặc không đổ, chờ lát nữa nấu cháo thì dùng nước canh đó, như vậy cháo nấu ra sẽ càng tươi ngon ngon.

Lòng đỏ trứng muối cũng đã hấp chín, vàng óng ánh, trông thật mê người.

Tô Nặc đem chúng nghiền ra hết, không chừa viên nhỏ nào, bằng không sẽ ảnh hưởng mùi vị của cháo.

Sau khi cậu nghiền nhuyễn trứng muối ra hết thì cho hết vào chảo, thêm một muỗng dầu, dùng lửa nhỏ xào cho đến khi sủi bọt. Lúc này màu sắc của trứng muối sẽ càng tươi hơn.

Tiếp đó, cậu cho gà xé sợi vào đảo đều, sau đó múc ra để đó lát nữa sẽ dùng.

Đem gạo đã rửa sạch cho vào nước luộc gà, đun sôi trên lửa lớn, sau đó chuyển sang lửa nhỏ để ninh từ từ. Khi cháo gần chín, thêm gừng băm và muối vào, sau đó cho trứng muối vào, dùng muỗng khuấy đều là được.

Tô Nặc cầm chén ra, múc một muỗng nếm thử hương vị.

Cháo nóng hầm hập tỏa ra hương thơm quyến rũ, cùng với một chút hương vị của gà tươi ngon và trứng muối tinh tế, tạo nên một mùi hương độc đáo, khi ăn vào, hương vị lưu lại trên môi và răng.

Tô Nặc hài lòng mỉm cười, đồng thời múc đầy một chén cháo và mang đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play