Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Viễn đánh xe đi Tô gia đón Tô Nặc. Bởi vì Tiền thiếu gia đặt thêm 300 cân mì kiềm, nên nhân thủ không đủ, yêu cầu phải chiêu thêm người. Vì vậy khi đi đón Tô Nặc, Đường Viễn liền đem sự tình nói với Tô mẫu, muốn Tô mẫu tìm thêm vài người đáng tin cậy.
Tô mẫu không nghĩ tới mì kiềm của Đường Viễn vậy mà còn có thể bán được ở trấn bên cách vách. Bà vui vẻ cười đến không khép được miệng, đáp ứng nói: "Con yên tâm, cứ bao trên người ta! Bảo đảm lần này sẽ không xuất hiện thêm một nương Tiểu Hoa nữa đâu!"
Trong mắt Tô mẫu, việc có thể bán hàng tại các cửa tiệm ở trấn trên đã là một điều đáng nể, còn việc mở rộng sang những trấn lân cận thì bà thậm chí chưa từng dám nghĩ tới.
Trước kia, khi giúp Đường Viễn làm việc, bà đã rất nghiêm túc và có trách nhiệm. Bây giờ, khi Đường Viễn trở thành con rể tương lai không thể thay đổi của mình, thì bà càng để tâm nhiều hơn đến mọi việc liên quan đến hắn. Suy cho cùng, cuộc sống sau này của đứa con duy nhất của nàng có tốt hay không cũng phụ thuộc vào bản lĩnh của Đường Viễn.
"Đúng rồi, tiểu Viễn này! Ta có chuyện muốn cùng con thương lượng một chút." Tô mẫu nhìn về phía Đường Viễn, mặt lộ vẻ do dự.
Thần sắc quen thuộc này làm Đường Viễn tức khắc khẩn trương, nhấp môi nói: "Ngài cứ nói." Hắn đã đáp ứng chuyện lùi lại hôn kỳ rồi, còn chuyện gì mà không tiện mở miệng chứ.
Tô mẫu thấy Đường Viễn như vậy bà liền cười khúc khích, nói với Đường Viễn: "Ai ui! Không phải đại sự gì, con đừng khẩn trương."
"Ta chỉ muốn nói là, nếu cần thêm người, sao không thử mời người từ thôn khác? Nếu chỉ toàn mời người trong thôn, dần dần số lượng người sẽ tăng lên, mà mọi người lại đều quen biết nhau. Đến lúc ấy, ta chỉ lo bọn họ sẽ kết thành phe phái. Hiện tại con tuy là người trong thôn và có mối quan hệ tốt với trưởng thôn, nhưng nếu thật sự xảy ra xung đột, họ đông người, lại có mối quan hệ họ hàng trong thôn, e rằng lúc ấy ngay cả trưởng thôn cũng khó mà đứng ra che chở con được."
"Chi bằng mời thêm một ít người từ thôn khác, như vậy cũng không cần lo lắng việc bọn họ kết bè phái. Hơn nữa, hai nhóm người này dù sao cũng đến từ hai thôn khác nhau, sẽ có chút cạnh tranh nhất định, khiến họ làm việc tích cực hơn và không dám sinh ra những suy nghĩ vụn vặt.."
Đường Viễn suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy càng tốt, cười gật đầu nói: "Tốt, liền dựa theo bá mẫu nói đi."
"Ai!" Tô mẫu nguyên bản còn sợ Đường Viễn không đồng ý đây, rốt cuộc thì người bình thường đều sẽ tin tưởng người trong thôn mình hơn. Bà duỗi tay vỗ vỗ vai Đường Viễn: "Con cứ yên tâm, ta khẳng định sẽ cẩn thận tuyển người!"
Khi tay của Tô mẫu chạm vào Đường Viễn, thân mình hắn khẽ cứng lại. Trước đây, Tô mẫu chưa từng có những cử chỉ thân mật như vậy với Đường Viễn. Lần này, rõ ràng bà đã coi Đường Viễn như người trong gia đình của mình.
Hắn cố gắng thả lỏng thân thể, không né tránh, cười nói: "Vậy làm phiền ngài."
"Xem con nói kìa! Chuyện này của con sao có thể nói là làm phiền chứ!" Tô mẫu giận liếc mắt một cái Đường Viễn, bà đẩy Tô Nặc đang đi phía trước, xua xua tay nói: "Được rồi! Hai con đi nhanh đi, nếu không sẽ muộn đấy."
Tô Nặc mặt ửng đỏ, đi đến bên cạnh Đường Viễn, dùng tay nhẹ nắm lấy vạt áo của Đường Viễn.
Đường Viễn nắm lấy tay Tô Nặc, đỡ cậu lên xe. Đương nhiên, trước mặt Tô mẫu, hắn cũng không dám chiếm tiện nghi, đỡ người lên xe xong liền buông tay.
Hắn đánh xe đi đón Đại Tráng và Hồ phụ Hồ mẫu. Nhà Đại Tráng sát vách nhà Tô Nặc, gọi một tiếng là nhóc chạy ra liền. Còn Hồ phụ Hồ mẫu thì đang chờ ở cửa thôn, cũng thuận đường đi đón.
Trên đường gió lớn, Đường Viễn bảo Tô Nặc ngồi sát phía sau mình để chắn gió cho cậu. Đi được một lát, hắn vẫn cảm thấy không yên tâm, bèn từ trong tay nải rút ra một cái chăn nhỏ quấn quanh người Tô Nặc.
Chăn nhỏ vừa nhìn là biết mới may, vuốt vừa mềm vừa thoải mái.
Tô Nặc giật mình nhìn Đường Viễn: "Viễn ca, chăn này huynh mua khi nào vậy?"
"Tô Nặc ca, cái này đệ biết nè!" Đại Tráng rướng cổ ồn ào, dùng tay chà xát mặt cho chút cứng đờ, hì hì mà cười nói: "Hôm qua Đường đại ca nhờ nãi nãi của đệ làm đó! Nãi nãi phải làm gần tới nửa đêm mới xong được đấy!"
"Hơn nữa nha" Đại Tráng cười xấu xa liếc mắt nhìn Đường Viễn một cái, kéo dài âm thanh: "Nãi nãi đệ có hỏi Đường đại ca làm cho ai dùng, Đường đại ca còn nói là làm cho bản thân mình dùng!"
Nhóc biết cái chăn nhỏ này chắc chắn là chuẩn bị cho Tô Nặc ca dùng! Đường đại ca dù có kỹ tính ở một số mặt, nhưng tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến việc tự làm cho mình cái chăn nhỏ kiểu này.
"Đại Tráng!" Đường Viễn bị một đứa nhóc choai choai chọc trúng tâm tư, không khỏi thẹn quá hóa giận, liền hạ giọng trầm xuống gọi Đại Tráng. Nhìn Đại Tráng làm mặt quỷ với mình, Đường Viễn nheo mắt lại, giọng điệu không mấy thiện cảm:
"Hôm nay không phải chúng ta định bán Toan Mai Cao sao? Vừa hay ngươi còn nhỏ, giọng lớn, cứ đứng ở cửa hô to gọi khách đi, nếu không bán hết thì đừng hòng vào trong."
Đại Tráng tức khắc cứng đờ, khuôn mặt suy sụp, gân cổ lên kêu rên: "Đường đại ca ta sai rồi!"
Bên ngoài lạnh như vậy, mà cửa hàng của bọn họ lại nằm ngay hướng đón gió. Đường đại ca ngày hôm qua vất vả làm rất nhiều Toan Mai Cao, nhóc sẽ đứng ngoài cửa bao lâu đây? Chẳng phải sẽ bị đông lạnh thành băng luôn sao!
Tô Nặc tuy cũng thấy Đại Tráng xứng đáng, nhưng nghe nhóc kêu thảm thiết như vậy, lòng không khỏi mềm lại, bèn nói nhỏ với Đường Viễn: "Viễn ca! Đại Tráng nhóc ấy ——"
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Đường Viễn đánh gãy: "Đệ là hướng về ta, hay là hướng về nó?" Giọng điệu tức giận pha lẫn chút hờn dỗi.
Chăn nhỏ trên người truyền đến từng đợt ấm áp, lan tỏa thẳng vào tận lòng người, khiến Tô Nặc cảm thấy vô cùng dễ chịu. Hiếm khi thấy Đường Viễn lộ ra mặt trẻ con như vậy, cậu không kìm được quên đi tất cả, vội vàng nói: "Đương nhiên là hướng về huynh rồi!"
Đường Viễn vừa lòng mà cười, mắt tà tà liếc Đại Tráng một cái, kéo Tô Nặc gần mình thêm một chút.
Đại Tráng thấy thế, mắt trợn trắng, bĩu môi. Nhóc cảm thấy Đường đại ca so với mình còn ấu trĩ hơn!
Hồ phụ Hồ mẫu liếc nhau, đều cười.
Đường Viễn bên này không khí còn tính vui vẻ, còn Lý Diệu Tổ bên kia liền không dễ chịu chút nào.
Vì phải đi theo Bạch lão đại để tìm người có buôn hạt giống cây chanh khác, nên trời còn chưa sáng Lý Diệu Tổ đã lặng lẽ canh giữ trước cửa nhà mà Bạch lão đại thuê.
Nhưng hiện tại thời tiết rất lạnh, hắn lại nghèo, vẫn xuyên áo cộc tay, áo bông thì đã cũ và sờn. Địa điểm đứng của hắn là giữa hai hộ dân, ở một con hẻm nhỏ. Con hẻm này thông thoáng, gió thổi mạnh, khiến hàm răng hắn run lên không ngừng.
Hắn ở trong lòng mắng Bạch lão đại một câu, vừa xoa cổ tay vừa dậm chân đứng chờ.
Thẳng đến khi trời sáng, hắn mới nhìn thấy Bạch lão đại ra ngoài. Ánh mắt hắn sáng lên, rồi cẩn thận theo Bạch lão đại vào một con hẻm nhỏ khác.
Hắn thấy Bạch lão đại gõ cửa một nhà, không lâu sau, một đại hán mặt đầy râu quai nón ra mở cửa. Lý Diệu Tổ thấy Bạch lão đại nói chuyện với người đó vài câu. Người nọ sau đó vào nhà lấy ra một cái túi nhỏ, rồi trao đổi với Bạch lão đại.
Lý Diệu Tổ chờ Bạch lão đại đi rồi, mới tiến lên gõ cửa, cũng là đại hán kia ra mở cửa.
"Ta nghe nói ngươi có hạt giống cây chanh" Lý Diệu Tổ thấy mặt đại hán có vẻ nghi hoặc, liền sửa lời "Chính là loại có thể kết quả nhỏ kim hoàng, ăn vào rất chua, cây sau khi lớn cũng không cao lắm, thấp thấp thôi."
Lúc này đại hán mới hiểu ra, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta có loại đó, ngươi muốn mua à?"
"À, ngươi còn có bao nhiêu hạt giống?" Lý Diệu Tổ suy nghĩ một chút, nếu đại hán có nhiều, hắn có thể mua hết. Dù sao, hạt giống nếu được bảo quản tốt có thể để vài tháng, hắn có thể nhờ đại hán mang thêm khi lần sau đến. Nhưng tất nhiên, giá cả phải hợp lý.
Đại hán thấy hắn có ý định mua, cười nói: "Hạt giống này ta không bán nhiều, nhưng vừa rồi đã trao đổi mấy chục viên, hiện tại chỉ còn 30 viên. Nếu ngươi muốn, thì tám văn tiền."
Lý Diệu Tổ nghe vậy, lại trong lòng mắng Bạch lão đại một trận. Trước đây ông ta cho hắn chưa đầy hai mươi viên, với cái giá mười văn tiền!
Hắn hít sâu vài cái, áp tức giận xuống, nói với vị đại hán: "Được, ta muốn. Hơn nữa, phiền ngươi lần sau mang thêm một trăm viên hạt giống cho ta."
Hắn tin tưởng với tay nghề của Đường lão bản, công việc sẽ không kém, và sẽ cần nhiều chanh hơn. Dù có nguy hiểm, hắn vẫn quyết định đánh cược một lần!
"Được, không vấn đề gì!" Đại hán vui vẻ, rồi nói tiếp, "Nhưng chúng ta phải lập khế ước. Hơn nữa, không thể có giá tiện nghi như lần này, 30 viên thì mười văn tiền."
Lý Diệu Tổ biết hạt giống này đại hán không bán được mới giảm giá, nhưng so với giá cao của Bạch lão đại vẫn rẻ hơn nhiều. Vì thế, gật đầu nói: "Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT