Tô Nặc nghe Đường Viễn muốn cùng cậu trở về, cả người liền ngây ngẩn. Cậu lắc đầu liên tục, nói: "Như vậy sao được, tiệm đang bán tốt mà, sao có thể đóng cửa sớm chứ?!" Không thể bởi vì chuyện của cậu, mà ảnh hưởng đến sinh ý của Đường đại ca!

"Không có gì không tốt cả" Đường Viễn rất kiên trì: "Ta luôn xem Tô bá mẫu như trưởng bối. Nếu trong nhà có khách nhân, ta đương nhiên muốn đến để chiêu đãi."

Cái gì mà biểu ca biểu muội, biểu ca biểu đệ ở thời đại này đều là những chuyện mà mọi nhà đều thích nghe ngóng để kết thân. Hắn sao có thể để Nặc ca nhi đơn độc gặp cái tên biểu ca vô dụng đó chứ!

Đường Viễn lời này nói được thật là có chút da mặt dày, cho dù quan hệ có tốt như thế nào, thì cũng không có đạo lý muốn chiêu đãi khách nhân tới nhà chứ.

"Cái này......" Tô Nặc đối với lời Đường Viễn nói cũng không biết phản ứng thế nào. Người ta đã nói đến vậy, nếu cậu lại không cho đi, không khỏi có chút làm khó người khác. Nhưng nếu đồng ý, lại có chút cảm giác biệt nữu, cậu đành phải ấp úng nói: "Trước làm việc đi đã."

Sau đó xoay người chạy đi, chui vào quầy làm việc, bộ dáng như là rất bận rộn.

Thấy Đường Viễn còn muốn đi lại đây, cậu vội nói: "Đường đại ca! Chắc là Hổ Tử ca đã mua đậu xanh quay trở lại, huynh mau đi ra sau chuẩn bị đi!"

"Không...... "Đường Viễn mới vừa mở miệng, phía sau liền truyền đến giọng của Hổ Tử.

"Tam nhi! Ta đem đậu xanh về rồi đây!"

Đường Viễn động tác khựng lại, lại thấy Tô Nặc tiếp tục cúi đầu, ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn. Hắn thở dài bất lực, đành phải xoay người đi ra hậu viện làm việc.

Tô Nặc thấy Đường Viễn đã đi, trộm nhìn một cái, rốt cuộc mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ngay sau đó lại khẽ cắn môi dưới, mắt hạnh nhìn về hướng của Đường Viễn, liếc mắt hừ một cái. Lúc trước thì không để ý tới cậu, còn đẩy cậu, sao hiện tại lại kiên trì muốn cùng cậu về nhà, thật sự không hiểu suy nghĩ của người này a!

Tô Nặc có hơi đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương, nếu chỉ có biểu ca của cậu đến, Đường đại ca muốn đi cùng cậu cũng đồng ý. Nhưng lần này không chỉ có biểu ca, mà còn có cửu mẫu lắm mồm, hay xen vào chuyện người khác, nói chuyện không biết chừng mực.

Trước đây, lúc nhà cậu khó khăn, nương đã nhiều lần vạy mượn bên nhà mẹ đẻ, nên thường sẽ có chút nhường nhịn đối với vị cửu mẫu này. Nhưng nếu có Đường đại ca đi qua, nhà bọn họ sao có thể để Đường đại ca cũng chịu quở trách theo chứ.

Tô Nặc suy nghĩ đủ loại ý niệm trong đầu một hồi, cuối cùng cắn răng quyết định. Đến lúc đó, khi Đường Viễn không chú ý, cậu sẽ nói với Đại Tráng một tiếng rồi chuồn êm, cùng lắm thì sau đó đi gặp Đường đại ca nhận lỗi!

Đường Viễn ở phía sau đem tất cả đậu xanh ngâm trong nước, sau đó giống như vô tình mà bắt chuyện với Hổ Tử.

"Hổ Tử ca! Có phải huynh cũng tới tuổi nói chuyện thành thân hay không?"

Hổ Tử đang uống nước, nghe được lời của Đường Viễn nói, liền bị sặc, ho khụ khụ nửa ngày mới ngưng.

Hổ Tử dùng sức lau miệng, tức giận mà trừng Đường Viễn: "Ta nói này tam nhi, ngươi đây là cố ý gây sự với ta đúng không?! Ta đã từng tuổi này rồi, mà ngươi còn hỏi cái gì "tới tuổi nên thành thân". Qua thêm hai năm nữa, ta có thể làm tổ phụ của người ta được luôn rồi!"

"Cha mẹ mất sớm, trong nhà lại nghèo, lúc trước không có trưởng bối nào thu xếp cho ta. Chờ đến sau này trong nhà tốt lên một chút, thì tuổi lại lớn, không có cô nương hay ca nhi nào xem trọng ta, nên vẫn luôn cô đơn đến bây giờ."

Đường Viễn không ngờ mình lại chạm đúng vào chỗ đau của Hổ Tử, hắn chột dạ sờ sờ mũi, hắng giọng hai tiếng rồi an ủi: "Hổ Tử ca, tuổi ngươi bây giờ cũng không lớn lắm đâu, từ từ tìm hiểu, rồi sẽ tìm được thôi."

Hổ Tử mắt trợn trắng, xoay người đi vào bếp, mặc kệ Đường Viễn đứng đó.

Chuyện Đường Viễn muốn hỏi còn chưa có hỏi được, vội chạy đến bên cạnh Hổ Tử, tiếp tục hỏi: "Hổ Tử ca! Tuổi tác để làm mai có chú trọng gì không? Nếu là muốn làm mai thì cần chuẩn bị cái gì?"

"Làm mai thì tuổi tác có gì mà phải bận tâm, sớm thì 15-16 tuổi, muộn thì 17-18 tuổi, còn có những cô dâu được nuôi từ bé nữa, oa oa thân a, còn sớm hơn thế nữa."

Hổ Tử vốn định vào bếp tìm chút gì để ăn, nhưng Đường Viễn cứ lẽo đẽo bên cạnh. Tuy rằng Đường Viễn không để ý, nhưng bản thân Hổ Tự cũng có chút ngại, đành phải dừng tay. Thấy Đường Viễn vẫn cứ lầu bầu hỏi không ngừng bên tai, Hổ Tử quay đầu lại nói: "Tam Nhi, ngươi đang để ý đến ai à? Sao lại cứ hỏi mãi chuyện làm mai vậy?"

Đường Viễn còn không biết ý muốn của Tô Nặc, sự tình cũng chưa định ra. Nên hắn sẽ không nói sự thật cho Hổ Tử biết, bằng không lời này truyền ra, người bị hại thanh danh nhiều nhất chính là Nặc ca nhi.

Đương nhiên, mặc kệ Nặc ca nhi đối với hắn có ý hay là vô tình, hắn đều sẽ không buông tay. Phải khó khăn lắm hắn mới thích một người trong cả hai kiếp, dù có phải khó khắn đến mấy, thì hắn cũng nhất định phải cưới được người đó!

"Ta đang nghĩ, Nặc ca nhi dường như cũng đã đến tuổi cần bàn chuyện thành thân. Nếu cậu ấy đính hôn, e rằng sẽ không thể đến chỗ ta làm việc nữa, ta còn phải tìm người khác thay thế."

Đường Viễn nói xong, liền nghĩ đến sinh nhật 17 tuổi sắp tới của Tô Nặc, trong lòng đang suy nghĩ sẽ đưa cái lễ vật gì mới tốt.

Trực tiếp đưa tiền thì sẽ không có tâm ý, nhưng đồ vật khác thì hắn tạm thời lại không thể nghĩ ra được.

"Ài, ngươi lo lắng cái này làm gì!" Hổ Tử vừa nghe Đường Viễn lo lắng cái này, xua xua tay nói: "Ngươi yên tâm hảo, cho dù Nặc ca nhi thật sự gả chồng, vẫn có thể ở chỗ này làm công!"

Tuy rằng lời này của Đường Viễn chỉ là thuận miệng nói bậy, nhưng thấy Hổ Tử khẳng định như vậy, cũng làm hắn sửng sốt một chút: "Vì cái gì?"

Hổ Tử đập nhẹ vào ngực Đường Viễn, có chút ghét bỏ nhìn về phía hắn: "Tam nhi, sao ngươi ngớ ngẩn vậy, Nặc ca nhi rốt cuộc cũng chỉ là cái ca nhi. Tuy rằng có cha là cái tú tài, nhưng sẽ không có nhà giàu nào sẽ cưới ca nhi làm chính quân."

"Khẳng định cha nương của Nặc ca nhi cũng sẽ không muốn cậu ấy làm nhỏ. Nếu là vậy, tương lai cậu ấy sẽ gả gia đình không quá tốt, có công việc có cái tiền công phong phú, nhà chồng của cậu ấy khẳng định cao hứng vô cùng. Làm sao còn ngăn cấm cậu ấy tới làm công cơ chứ!"

Đường Viễn tuy rằng biết Hổ Tử không có ác ý, nhưng nghe vẫn rất chói tai, nhíu mày không vui nói: "Ca nhi thì làm sao chứ? Nặc ca nhi lớn ưa nhìn, ngoan ngoãn hiểu chuyện lại rất được việc. Đã vậy còn biết chữ biết lễ nghĩa, so với nhiều cô nương khác còn tốt hơn rất nhiều! Những người đó chướng mắt cậu ấy là do bọn họ có không mắt nhìn!"

Nói xong, lạnh mặt quay đầu đi, Hổ Tử ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ. Mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần, nuốt nước miếng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ta cũng chưa nói Nặc ca nhi không tốt a."

Đường Viễn tức giận, vừa bước chân vào đại sãnh mới kịp nhận ra, liền vỗ vào đầu mình, thầm mắng bản thân thiếu kiên nhẫn.

Hắn vốn định dụ Hổ Tử giải đáp giúp hắn mấy chuyện liên quan tới việc làm mai ở đây, nhưng không ngờ lại nhất thời nổi giận, quên mất cả mục đích của mình. Không có biện pháp, Đường Viễn đành phải nhịn xuống, chờ sau này có cơ hội lại hỏi.

Khách nhân tốp năm tốp ba mà tới, trừ bỏ Đường Viễn, mọi người ai nấy đều vội lên.

Tô Nặc thấy Đường Viễn đứng im lặng ở đó cả nửa ngày, không kìm được mà lên tiếng: "Đường đại ca, huynh không có chuyện gì cần làm gấp sao?" Sao lại như đang ngẩn người thế kia.

"A?" Đường Viễn lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tô Nặc: "Cái gì? Ta vừa rồi không nghe rõ."

Tô Nặc mở miệng, ánh mắt hơi lóe lên, chỉ về phía sau giếng, nhìn Đường Viễn nói: "Ta nghĩ đậu xanh chắc đã ngâm đủ rồi, Đường đại ca, huynh có muốn đi xem không?" Như vậy cậu cũng dễ tìm cơ hội rời đi.

Đường Viễn cười một cái, vừa định đáp lời, nhưng khi nhấc mắt nhìn thấy vẻ khẩn trương trên mặt Tô Nặc. Trong đầu hắn xẹt qua một ý nghĩ, cẩn thận nghĩ kỹ lại thì hiểu rõ, thấy hơi buồn cười, nhưng trên mặt lại không lộ nửa phần, chỉ nói: "Không có việc gì, Hổ Tử ca nói lát nữa huynh ấy sẽ nghiền."

Tô Nặc mở to hai mắt, thấy ánh mắt Đường Viễn mang theo chút suy tư, vội vàng nói: "Như vậy à, ta... ta chỉ hỏi một chút thôi, không có ý gì khác!

Đây có thể nói là "lạy ông tôi ở bụi này". Đường Viễn nhếch miệng cười, rồi lập tức kìm lại, làm bộ như không có chuyện gì, đi đến bên cạnh Tô Nặc, giúp cậu tính tiền: "Nếu hôm nay biểu ca của đệ đến, không bằng chúng ta dứt khoát chuẩn bị trước một chút, đóng cửa rồi đi mua hai cân thịt về."

"Không cần! không cần!" Tô Nặc liên tục lắc đầu "Trong nhà đệ vẫn còn năm miếng thịt khô, còn có trứng gà, đủ chiêu đãi rồi!"

Đường Viễn kiên trì nói: "Thịt khô giữ lại để nhà đệ ăn đi. Đệ cứ yên tâm, tiền mua thịt ta ra, dù sao thì ta cũng không thể tay không đến nhà đệ được."

Tô Nặc nghe được lời này của Đường Viễn liền biết vẫn không muốn từ bỏ ý định về nhà cùng cậu. Cậu thấy cả đầu đều đau, nhưng lại không thể mạnh mẽ cự tuyệt. Đành phải cầu khẩn trong lòng, mong ông trời cho cậu có cơ hội trốn đi.

Nhưng mà Đường Viễn đã sớm phát hiện ý muốn của Tô Nặc, nói cái gì cũng không chịu rời đại sảnh nửa bước. Đến cuối cùng Tô Nặc đành phải thỏa hiệp.

Hôm nay quán ăn đóng cửa sớm, Đường Viễn kêu Đại Tráng lưu lại giúp Hổ Tử nghiền đậu xanh, buổi tối ngủ lại với Hổ Tử. Rồi kêu Hồ phụ Hồ mẫu tự mình về trước, còn hắn và Tô Nặc đi đến quầy thịt trong chợ.

Tô Nặc không thể chống cự được, chỉ đành thuận theo. Hiện giờ trong đầu cậu toàn nghĩ đến chuyện ứng phó làm sao khi Đường Viễn đến nhà mình, hoàn toàn không để ý đến hành động của Đường Viễn.

Sau đó, chờ cậu và Đường Viễn về tới cửa nhà, lúc Đường Viễn gọi cậu xuống xe thì trong lúc lơ đãng cậu mới nhìn đồ vật trên xe.

Sau đó trừng to đôi mắt, ngốc ngay tại chỗ.

Hai cân thịt, một con gà, một rổ trứng... Đây... Đây là cái gì vậy! Thêm chút đồ nữa là có thể đi đến nhà nghèo để cầu hôn rồi!

"Đường đại ca!" Tô Nặc đầu óc loạn thành một đoàn, nói nhỏ với Đường Viễn: "Không phải huynh nói chỉ mua hai cân thịt thôi sao, như thế nào lại mua nhiều đồ như vậy!" Vừa rồi cậu không nên thất thần a!

Tô Nặc vội ngăn tay cầm đồ của Đường Viễn lại, ngữ khí nghiêm túc nói: "Không được Đường đại ca! Nhiều đồ như vậy, nhà đệ thật sự không thể thu được đâu."

Đường Viễn nhìn tư thế này của Tô Nặc, rất muốn nói nếu hắn không thu hồi lại đồ vật liền sẽ không cho hắn tiến vào nhà. Hắn đứng đối diện với Tô Nặc một lúc lâu, đành phải thở dài thỏa hiệp, để trứng gà lại: "Được rồi, trứng gà này ta sẽ giữ lại, dù sao nhà đệ cũng có."

Tô Nặc vẫn là không chịu lui, một hai buộc hắn cũng để gà lại. Đường Viễn canh lúc cậu không để ý, lắc mình một cái, tiến vào sân.

Trong nhà, Tô phụ Tô mẫu nghe được động tĩnh, tưởng Tô Nặc đã trở lại, đi ra đón.

"Bá phụ bá mẫu hảo!" Đường Viễn làm như không thấy sự ngạc nhiên của Tô phụ Tô mẫu, cười tươi và gọi một cách thân mật. Giọng nói vang dội, đảm bảo người trong phòng nhất định sẽ nghe thấy.

"Con nghe Nặc ca nhi nói có cửu mẫu cùng biểu ca của đệ ấy tới, cho nên cố ý cầm chút thịt heo và gà lại đây, mong hai ngài không ghét bỏ."

Tô phụ và Tô mẫu sửng sốt, vẫn là Tô Nặc bổ nhào đến trước mặt hai người, vội nhỏ giọng giải thích tình huống với bọn họ.

Từ phía sau Tô phụ Tô mẫu bỗng xuất hiện thêm hai người, một đại nương cùng một hán tử bộ dáng như một thư sinh.

"Đây là ai a?!" đại nương không kiên nhẫn mà đẩy Tô mẫu ra, thấy trong tay Đường Viễn cầm thịt và gà, trong mắt loé lên tinh quang, hai ba bước đoạt lấy đồ trong tay Đường Viễn:

"Ai ui! Không ngờ cô em chồng của chúng ta còn nhận thức được người ra tay hào phóng như vậy a!"

Bà ta vừa mở miệng, Đường Viễn liền biết đây là hạng người nào. Hắn híp hai mắt, liếc mắt nhìn hán tử một cái, sau đó nghi hoặc mà đối với Tô mẫu hỏi: "Không phải nói cửu mẫu cùng biểu ca tới sao, như thế nào lại không thấy biểu ca?"

Tô mẫu sửng sốt, chỉ vào hán tử kia: "Đây là biểu ca của Nặc ca nhi a."

"Thật sao?!" Đường Viễn ngữ khí rất là kinh ngạc, sau đó xấu hổ mà cười cười với hán tử: "Xin lỗi, ta còn tưởng ngươi là cửu cửu của Nặc ca nhi."

Hán tử lớn lên quả thật trông già hơn so với những người cùng tuổi, thường xuyên bị người khác chế giễu. Hắn vốn rất coi trọng thể diện, lúc này nghe Đường Viễn nói như vậy, sắc mặt lập tức trở nên tối sầm.

"Người này sao lại nói như vậy chứ! Đây là nhi tử của ta!" Kia đại nương xoa eo trừng mắt nhìn Đường Viễn.

Tô mẫu thấy vậy, vội hoà giải, làm mấy người đi vào phòng.

"Đa tạ biểu đệ." Hán tử nhận chén trà từ tay Nặc ca nhi, ánh mắt nhìn Tô Nặc đầy vẻ ôn nhu, còn lộ ra chút hài lòng, như thể đang nhìn vật sở hữu của chính mình.

Đường Viễn ánh mắt sắc bén, tay run lên, đánh nghiêng cái ly, ly nước trong nháy mắt hắt lên tay hắn.

"Tê!"

Tô Nặc vội tiến đến bên cạnh hắn, dùng khăn lau nhẹ nhàng cho hắn, lo lắng hỏi: "Có nóng lắm không?"

"Không có" Đường Viễn ngước mắt nhìn hán tử kia, sau đó nhanh chóng nhíu mày nhẹ "Bất quá có chút đau."

Hắn giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Tô Nặc, ngữ khí thân mật nói: "Không có việc gì, đừng lo lắng, lát nữa ta về bôi chút dược là được."

Tuy nghe hắn nói vậy, nhưng Tô Nặc vẫn lo lắng như cũ, vì thế sau đó mọi chú ý đều đặt trên người Đường Viễn. Lúc ăn cơm, thường hay nhắc nhở hắn không nên ăn loại thức ăn nào, nên kiêng cử ra sao. Mà Tô phụ Tô mẫu cũng theo cảm xúc của cậu, cũng không khỏi chú ý Đường Viễn hơn, tự nhiên liền......bỏ qua những người khác.

Còn vị đại nương kia chỉ cúi đầu ăn liên tục, mừng thầm vì không ai bắt chuyện với mình.

Nhưng hán tử kia lại không như vậy, sắc mặt hắn xanh mét, tay gắt gao nắm chặt đũa, cắn chặt răng, hận không thể ăn sống Đường Viễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play