Buổi trưa, sau khi tiễn đi đợt khách cuối cùng, Đường Viễn cùng mọi người bắt đầu thu dọn đồ vật.

"Nặc ca nhi, không phải đệ lo lắng cho bằng hữu kia sao, đệ mau đi thăm bằng hữu đi, nơi này không cần đệ nữa" Đường Viễn dùng giẻ lau quầy, nói với Tô Nặc: "Còn nữa, lát đệ gặp phụ mẫu của bằng hữu, nếu bọn họ có ý nguyện đến đây làm việc, thì nói họ cứ đến đây gặp huynh nói chuyện."

"Nhưng mà......" Tô Nặc ngừng tay, nhìn thấy Đại Tráng cùng Hổ Tử ca đều bận rộn, cậu cũng ngượng ngùng và có chút do dự, sau lại lắc đầu nói: "Không được Đường đại ca! Đệ sẽ cùng mọi người dọn dẹp xong rồi sẽ đi thăm Mặc ca nhi."

"Tô Nặc ca! Nơi này còn có ta mà, ca cứ yên tâm! Đệ sẽ làm công việc của Tô Nặc ca!" Đại Tráng chạy tới đoạt dẻ lau trong tay Tô Nặc"Hơn nữa, Hồ Mặc ca ngày thường cũng rất chiếu cố ta, Tô Nặc ca cũng thay đệ thăm ca ấy nha!"

Hổ Tử cũng giương giọng nói: "Nặc ca nhi, ngươi muốn đi thì đi đi! Công việc ở đây cũng không còn nhiều, không chậm trễ chút chuyện của đệ đâu!"

"Được rồi, đệ mau đi đi!" Đường Viễn cầm một cái khăn sạch sẽ đưa cho Tô Nặc lau tay, dịu dàng nói "Nếu có cái gì khó xử thì trở về nói với ta."

"Cảm ơn Đường đại ca" Tô Nặc tay nắm chặt khăn, giọng mềm mại nói cảm tạ với Đường Viễn, sau đó nhìn về phía Đại Tráng cùng Hổ Tử ca "Vậy vất vả mọi người."

Hổ Tử cùng Đại Tráng xua tay, lắc đầu, đều tỏ vẻ không để ý.

Tô Nặc ra cửa, suy nghĩ một chút, đi về hướng Bách Thảo Đường. Lý đại phu là người hiền lành, y thuật cũng tốt, lại lấy tiền chữa bệnh cũng rất hợp lý. Ngày thường, nếu Hồ mẫu có bệnh, đều đến Bách Thảo Đường để xem. Lần này, Hồ Mặc bị thương, Tô Nặc chỉ cần nghĩ một chút liền biết Hồ phụ chắc chắn sẽ đưa Hồ Mặc đến Bách Thảo Đường.

Hơn nữa thương thế của Mặc ca nhi nhìn có vẻ nặng, ngày hôm qua chắc cũng phải nửa đêm mới đến trấn trên, chắc chắn bọn họ vẫn chưa trở về.

Quả nhiên, Tô Nặc vừa đến Bách Thảo Đường liền nghe được âm thanh hô đau của Hồ Mặc.

Bách Thảo Đường không lớn, nên phòng bệnh chỉ ngăn cách với đại sảnh bằng một cái rèm vải bố trắng.

Tô Nặc nghe được thanh âm, vội vén rèm tiến vào, sau đó liền thấy Lý đại phu đang nhíu mày, thay dược cho vết thương của Hồ Mặc.

Vết thương nhìn rất dọa người, cậu cũng không dám lên tiếng, sợ quấy rầy đến Lý đại phu, chỉ có thể đứng một bên khẩn trương.

Lý đại phu động thủ trước đem vết thương xử lý lại và rửa sạch. Việc rửa vết thương là một chuyện thống khổ, Hồ Mặc thỉnh thoảng không kiềm nén được và kêu to ra tiếng, làm Tô Nặc nghe cũng sợ khiếp vía.

"Tốt rồi!" Lý đại phu xử lý xong vết thương, đắp dược lên cho Hồ Mặc, dùng băng gạc đem vết thương băng kín thật tốt.

"Còn may là không bị thương đến xương cốt! Lát nữa đem mấy bao thuốc trị thương về, mỗi ngày đổi hai lần, không nên đi lại nhiều, nghỉ ngơi khoảng nửa tháng là được."

"Cảm ơn Lý đại phu" Hồ Mặc vẫn rất tỉnh táo, chỉ là âm thanh có chút suy yếu: "Nhưng mà...... thuốc này giá cao không ạ? Nếu cao quá, con không thể mua được."

Tiền mà tháng trước đại ca gửi về, đã dùng hết rồi, trong nhà hiện tại không còn tiền. Dù có tìm người trong thôn để mượn, e rằng người khác thấy tình hình của nhà mùnh cũng sẽ không cho mượn. Huống chi, dù có mượn được, thì sau này cũng khó mà trả lại được.

"A a a." Hồ phụ bước đến bên cạnh Hồ Mặc, nhìn có chút chật vật, ông sốt ruột mà tay khoa tay múa chân, sau đó hướng về phía Lý đại phu lại một trận khoa tay múa chân.

"Mặc ca nhi, ngươi đừng lo lắng. Thời gian này ta có kiếm được chút tiền, nương ta đã đưa đến cho nương ngươi rồi." Tô Nặc ngồi bên cạnh Hồ Mặc, cầm tay hắn an ủi "Ngươi phải dưỡng thương thật tốt, không cần suy nghĩ nhiều."

"Nặc...... Nặc ca nhi?!" Hồ Mặc lúc này mới nhìn thấy Tô Nặc, đầu óc có chút không phản ứng kịp "Ngươi......ngươi sao ở chỗ này?"

"Tối hôm qua, lúc ta từ trên trấn trở về thì thấy ngươi nằm trên xe bò của Trương bá. Ta nghĩ ngươi đã xảy ra chuyện, vốn cũng muốn đi theo cùng, nhưng Đường đại ca không yên tâm, mà xe bò đã chạy xa ta liền từ bỏ" Tô Nặc lau mặt cho Hồ Mặc.

"Khi trở về ta có hỏi nương mới biết được chuyện chân ngươi bị thương. Sáng nay do còn bận việc trong tiệm, giờ mới rảnh mà chạy lại đây. Nương ngươi vẫn luôn do Lý đại phu xem bệnh bốc thuốc, nên ta đoán người cũng ở chỗ này."

Hồ Mặc cũng biết Tô Nặc làm việc cho Đường Viễn, lúc này thấy cậu ở đây, vội nói: "Sao ngươi lại chạy đến đây! Vạn nhất lão bản của ngươi sinh khí thì làm sao bây giờ, ngươi mau trở về đi!"

Hồ Mặc biết Tô Nặc tìm công việc tốt, sợ cậu vì mình mà bị lão bản khiển trách. Dù sao thì không có lão bản nào nguyện ý để tiểu nhị không có việc gì lại chạy ra ngoài như vậy cả!

"Ngươi đừng lo lắng, Đường đại ca sẽ không tức giận. Vẫn là huynh ấy thấy ta lo lắng cho ngươi, nên mới kêu ta lại đây" Tô Nặc giải thích với Hồ Mặc xong, lại nói: "Mặc ca nhi, ngươi nghe lời Lý đại phu nói đi. Tiền mua thuốc không cần lo lắng, tiền ta đưa cho nương ngươi hẳn sẽ đủ."

Cậu biết Hồ Mặc nhất định không chịu, vì thế nghiêm túc nói: "Đây là ta cho ngươi mượn, về sau ngươi phải trả lại cho ta."

Hồ Mặc vội la lên: "Không cần! Nặc ca nhi, ngươi hẳn biết gia cảnh nhà ta, ta sẽ không trả nổi!" Tình hình nhà mình có thể miễn cưỡng sinh hoạt đã không tồi, làm sao có tiền dư mà trả nợ cơ chứ!

"Ngươi yên tâm, không cần lo" Tô Nặc thấy Mặc ca nhi gấp đến độ muốn khóc, vội chỉ vào Hồ phụ nói tiếp: "Quán ăn của ta muốn mướn thêm hai người, ta đã đề cử phụ mẫu của ngươi với Đường đại ca. Đường đại ca nói để bá phụ và bá mẫu đến thử xem, nếu phù hợp điều kiện sẽ lưu lại."

Hồ Mặc sửng sốt, mở to hai mắt, khuôn mặt tái nhợt vốn do mất máu quá nhiều nay lại có chút huyết sắc: "Thật sao?!"

Nhà Hồ Mặc cũng có bán đồ ăn cho Đường Viễn, cũng biết hắn ra tay rất hào phóng, người lại rất tốt. Lúc nghe Tô Nặc được làm cho Đường Viễn, Hồ Mặc hâm mộ biết bao nhiêu.

Hồ phụ đứng một bên cũng sửng sốt, do dự mà chỉ chỉ vào miệng mình có chút ỉu xìu.

Hồ Mặc thấy vậy, sắc mặt cũng ảm đạm đi một chút, thanh âm cũng xìu xuống: "Nặc ca nhi, ta biết hảo ý của ngươi. Chỉ là cha ta, ông ấy không nói được, mà nương của ta lại không thể làm được công việc nặng nhọc, chỉ sợ......"

"Đừng nói là ngươi giấu diếm tình trạng của phụ mẫu ta, không nói rõ với Đường lão bản đi?!" Hồ Mặc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Nặc, ngữ khí sốt ruột: "Này không được đâu Nặc ca nhi, vạn nhất Đường lão bản sinh khí thì ngươi......"

Tô Nặc đánh gãy lời Hồ Mặc, cười nói: "Đừng lo lắng, ta đã cùng Đường đại ca nói rõ tình huống của bá phụ và bá mẫu rồi, Đường đại ca nếu đã đồng ý để bá phụ và bá mẫu đến, khẳng định không để bụng chuyện này. Hơn nữa, không nhất định sẽ được nhận đâu, còn phải xem có phù hợp với yêu cầu của Đường đại ca không nữa kìa."

"Có cơ hội để đi đến thử đã rất tốt rồi!" Hồ Mặc hốc mắt hồng hồng nhìn về phía Tô Nặc"Cảm ơn ngươi, Nặc ca nhi!" Tình huống cha và nương như vậy, ra ngoài tìm việc căn bản không ai muốn.

Hồ phụ cũng rất kích động, không ngừng khoa tay múa chân với Tô Nặc.

"Lý đại phu, cảm ơn ngài. Phiền toái ngài đưa thuốc trước cho con nha, lát nữa cha con sẽ đến đưa tiền sau ạ." Hồ Mặc còn chút chống cự, ngượng ngùng mà nói với Lý đại phu.

Nếu cha và nương thật sự có thể làm công chỗ Đường lão bản, cho dù có thiếu tiền của Nặc ca nhi vẫn có thể trả lại được!

Lý đại phu bất đắc dĩ mà lắc đầu, bảo Trường Trụ bốc thuốc đưa cho Hồ phụ, rồi dặn dò thêm: "Mỗi ngày nhớ phải đổi dược, may mà bây giờ thời tiết lạnh, nếu là mùa hè, vết thương này của ngươi sẽ rất khó lành."

Hồ Mặc ngoan ngoãn đồng ý: "Con đã biết."

Tô Nặc đỡ Hồ Mặc lên xe, dặn dò Trương bá: "Trương bá bá, ngài đi chậm một chút nha."

Trương bá ở chỗ này bồi một đêm, mắt đều thâm quầng một vòng, nghe Tô Nặc nói, liền gật đầu: "Ta đã biết."

Tô Nặc nhìn về phía Hồ phụ, nói: "Hồ bá! lát nữa, lúc bá tới đưa tiền cho Lý đại phu, thì gọi nương của Hồ Mặc cùng đến quán ăn Đường Ký nha. Cũng vừa lúc tới giờ quán ăn đóng cửa, Đường đại ca cũng có thời gian hơn."

Hồ phụ liên tục gật đầu, đồng thời phất tay bảo Tô Nặc mau trở về quán án đi.

*

Khi Tô Nặc trở về, đem sự tình nói lại với Đường Viễn một lần nữa, Đường Viễn gật đầu tỏ vẻ đã biết. Sau đó lại kéo Tô Nặc tới bếp, từ trong nồi lấy ra một chén cơm chiên trứng, đưa đũa cho Tô Nặc: "Còn chưa ăn cơm trưa đã chạy ra ngoài rồi. Chắc là rất đói bụng, đệ mau ăn đi."

"Đường đại ca......" Tô Nặc trong lòng ấm áp, ánh mắt nhìn về phía Đường Viễn bị sự ấm áp này hoà tan thành nước, mềm mại và ấm áp.

"Được rồi" Đường Viễn bị ánh mắt này nhìn, không tự chủ mà ngữ điệu dịu dàng hơn, tay sờ soạng đầu Tô Nặc: "Mau ăn đi, khách nhân mà tới, lúc đó không kịp ăn đâu."

Tô Nặc nghe vậy, vội há mồm ăn lên.

Hôm nay sinh ý cũng không khác lắm so với ngày hôm. Bọn Đường Viễn đã có kinh nghiệm, so với ngày hôm qua còn thấy nhẹ nhàng một chút.

"Xin hỏi Đường lão bản ở đây sao?" Một phụ nhân một thân quần áo cũ nát, thân mình gầy yếu, đứng ở cửa rụt rè gọi hỏi. Đứng bên cạnh phụ nhân là một hán tử trung niên

"Ai vậy?" Đường Viễn từ phía sau đi lên, nhìn hai người, trong lòng cũng minh bạch đây là hai người mà Nặc ca nhi nói, Hồ phụ Hồ mẫu. Hắn liền quay người nói với Đại Tráng: "Đệ chạy vào gọi Nặc ca nhi ra đây đi!"

"Mời ngồi" Đường Viễn để hai người ngồi xuống, nhìn Hồ phụ, rồi quay sang nói với Hồ mẫu: "Nếu Hồ bá không nói chuyện được, vậy phiền toái Hồ bá mẫu trả lời mấy câu hỏi của ta."

Hồ mẫu khẩn trương đến nổi nói chuyện đều bị lắp: "Ngài...... Ngài hỏi....đi."

Đường Viễn: "Ta nghe nói lúc trước Hồ bá từng phụ bếp ở tửu lầu, sau thì bị cho nghỉ, phải không?"

"Đúng vậy! Lúc trước ông ấy làm phụ bếp ở Bách Thiện Lâu" Hồ mẫu lau đôi mắt, "Giọng nói của ông ấy là do ăn đồ có độc, không kịp chữa trị nên mới không thể nói được nữa."

Đường Viễn đánh giá Hồ phụ một lượt. Mặc dù ông đã bước vào tuổi trung niên, nhưng thân thể vẫn rất rắn chắc, và trong ánh mắt không hề có chút gì là bối rối hay loạn lạc.

Hắn trong lòng có cũng có tính toán, sau lại nhìn về phía Hồ mẫu: "Ta biết thân thể Hồ bá mẫu không được tốt lắm, không biết công việc rửa chén này, bá mẫu có làm được không?"

Hồ mẫu liên tục gật đầu: "Có thể, có thể, có thể! Ta có thể làm!"

Nàng thân thể tuy rằng không tốt, nhưng công việc rửa chén này vẫn có thể làm được.

Đường Viễn thấy Hồ mẫu tuy rằng gầy yếu, nhưng ánh mắt vẫn có thần, đi đường vững chắc. Hắn nghĩ việc rửa chén này cũng không quá phức tạp hay nặng nhọc gì, có thể giao cho bà làm được.

Hắn quyết định trong lòng, nhìn về phía hai người: "Vậy hai vị liền lưu lại đi, thời gian thử việc là ba tháng. Lương của Hồ bá một tháng 150 văn, trong thời gian thử việc mỗi tháng 75 văn. Còn lương của Hồ bá mẫu một tháng 80 văn, thời gian thử việc mỗi tháng 40 văn, được không?"

Hồ phụ cùng Hồ mẫu kinh hỉ: "Được được được!" Này còn có gì mà không thỏa mãn cơ chứ, đãi ngộ này còn cũng không thấp hơn so với Bách Thiện Lâu đâu!

Tô Nặc từ phía sau đi đến, nhìn bộ dáng cao hứng của Hồ phụ Hồ mẫu, liền biết việc đã thành.

Cậu đến bên cạnh Đường Viễn: "Đường đại ca, hạt mè đã ngâm tốt rồi."

Trước đó Đường Viễn mua hai cân hạt mè rồi kêu Tô Nặc ngâm trong nước một chút.

"Ta đã biết" Đường Viễn gật đầu "Đệ hướng dẫn một chút chuyện trong tiệm với Hồ bá phụ và Hồ bá mẫu đi, ta ra phía sau làm tương vừng."

Hắn chuẩn bị làm tương vừng thạch đậu, hôm nay trước tiên làm ra tương vừng.

Tô Nặc gật đầu đáp ứng. Chờ Đường Viễn đi ra phía sau, Hồ mẫu mới thấp thỏm hỏi Tô Nặc, tiền công của bọn họ có phải cao quá hay không. Bà còn tỏ vẻ chỉ cần có thể giữ lại bọn họ, tiền công thiếu chút cũng không quan hệ.

Tô Nặc cười nói: "Chuyện tiền công Đường đại ca đã tính toán hết, bá phụ bá mẫu đừng lo lắng. Đường đại ca cho trả công cho bọn con cũng không ít." Đường đại ca hai ngày trước còn trả công cho cậu và Đại Tráng tiền công đây!

Hồ phụ cùng Hồ mẫu lúc này mới thật sự yên tâm.

Đường Viễn vào phòng bếp vớt mè đã ngâm tốt ra, sau đó cho vào trong nồi, dùng lửa nhỏ chậm rãi rán. Đảo mè liên tục cho đến khi trong nồi phát ra tiếng nổ lách tách nhỏ thì đem ra và bỏ sang một bên.

Hắn lấy ra một cái cối đá, múc một chén hạt mè bỏ vào, sau đó dùng chày giã nát. Mùi hương nồng đậm của hạt mè từ từ lan tỏa khắp không gian. Đường Viễn hít sâu một hơi, rồi thêm một muỗng dầu vào trong cối. Sau đó, hắn dùng sức tiếp tục nghiền, đến khi hạt mè hoàn toàn biến mất và chuyển thành tương vừng.

Tương vừng sau khi làm xong có màu nâu đẹp mắt, độ đặc vừa phải, hương thơm ngào ngạt, rất thích hợp để trộn mì.

Hai cân hạt mè, Đường Viễn mài suốt hơn một canh giờ, cuối cùng tay cũng mỏi đến mức gần như không còn sức nâng lên.

Hắn bảo Đại Tráng và Tô Nặc về trước, còn mình cùng Hổ Tử ở lại trong tiệm qua đêm.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tác giả không nói gì!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play