Đường Viễn đến tạp hoá Vương Tưởng mua một trăm cân bột mì. Xe lừa của hắn không thể chở nhiều như vậy, nên đành phải nhờ Vương lão bản đưa đến tận nhà cho cho hắn.

"Đường lão đệ, lão ca mạo muội hỏi một câu, ngươi mua nhiều bột mì như vậy để làm gì?" Vương lão bản thấy Đường Viễn mua nhiều như vậy, lo lắng hắn dùng không hết, còn nói nhiều thêm một câu "Lão đệ yên tâm! lần này ngươi mua nhiều như vậy, ta sẽ tính giá tiện nghi thêm cho ngươi."

"Cảm ơn Vương đại ca! Bất quá ta mua nhiều như vậy tự nhiên có chỗ phải dùng" Đường Viễn chỉ vào bó giấy dầu bên cạnh quầy nói thêm "Vương đại ca, lấy cho ta hai bó giấy dầu đó nữa."

Vương lão bản có điểm mơ hồ: "Không phải ngươi vẫn luôn lấy bình gốm đựng thức ăn sao! Nay mua nhiều giấy dầu như vậy làm gì?"

"Không dối gạt Vương đại ca! Ta tính toán bán riêng mì sợi làm mì lạnh, dùng giấy dầu gói lại sẽ tiện hơn" Đường Viễn lại cười nói "Đến lúc đó còn phải phiền toái Vương đại ca cho ta mượn một chỗ trong tiệm, xem mì sợi này bán được không. Nếu bán tốt thì chúng ta sẽ chia lợi nhuận, không bán tốt ta liền lấy về."

Vương lão bản ha hả cười: "Ây da! Này có cái gì khó! Nói không chừng đến lúc đó ta còn phải dựa vào hào quang của Đường lão đệ đây." Đường lão đệ làm ra đồ vật gì cũng đều không kém. Hắn bất quá chỉ cho mượn chỗ để bán, chỉ cần vậy là đã có thể kiếm tiền, ai ngốc mới cự tuyệt!

Đường Viễn thanh toán cọc trước 300 văn, sau đó đi ra cổng trấn chờ Tô Nặc cùng Đại Tráng.

"Đường đại ca, thế nào rồi?!" Tô Nặc vừa thấy đến Đường Viễn liền nhịn không được hỏi.

Đại Tráng cũng tò mò mà nhìn Đường Viễn.

Đường Viễn lắc đầu, không nói một lời mà ngồi trên xe.

Tô Nặc cùng Đại Tráng liếc nhau, hai người đều cho rằng chuyện này thất bại, tự trách bản thân lanh mồm lanh miệng, làm Đường đại ca tổn thương.

"Ngươi đánh xe, chúng ta đi về trước đã." Tô Nặc đẩy đẩy Đại Tráng, ý bảo nhóc trước đừng nói chuyện. Còn bản thân thì chậm rì rì mà cọ đến bên người Đường Viễn rồi ngồi xuống.

"Đường đại ca, có phải Trương lão bản kia đổi ý hay không?" Tô Nặc hơi hơi cúi người, nghiêng đầu nhìn Đường Viễn, giọng nói nho nhỏ "Không sao cả! Sinh ý của chúng tốt như vậy, cùng lắm lại vất vả một chút, sớm hay muộn đều sẽ mua được cửa hàng. Nếu không, giờ chúng ta bàn kế hoạch sau này sẽ mở cửa hàng như thế nào trước đi."

"Xác thật ta không bán được" ngón tay Đường Viễn gõ nhẹ lên trán Tô Nặc, khẽ cười "Bất quá cũng không đại biểu không thu hoạch được gì."

"A" Tô Nặc vuốt cái trán,khuôn mặt nhỏ hơi nhíu lại "Ý......ý của Đường đại ca là sao?"

Đường Viễn ôn nhu nói: "Ta cùng Trương lão bản đã giao ước, chúng ta bán mì sợi, một cân 30 văn, hắn đã đặt 40 cân."

"Một cân 30 văn?!" Tô Nặc trợn to hai mắt, hắn nhịn không được kinh hô "Một cân bột mì mười hai văn, vậy chúng ta một cân mì có thể kiếm mười tám văn?!"

Đường Viễn cười nói: "Không thể tính như vậy. Mì sợi nhiều như vậy, chúng ta khẳng định làm không nổi, phải mời thêm người giúp đỡ."

"Vậy cũng kiếm được cũng không ít đâu!" Tô Nặc kích động nói.

Không sai, bỏ đi các chi phí hao tổn cùng tiền công của người phụ giúp nữa thì một cân ít nhất cũng có thể kiếm 13 đến 14 văn!

Đại Tráng nghe vậy, liền quay đầu oán giận nói: "Đường đại ca làm ta cùng Tô Nặc ca lo lắng muốn ch·ết! Sao từ đầu huynh không nói hết một lần luôn đi, thần thần bí bí"

Đường Viễn vỗ cái phách lên đầu của nhóc: "Được rồi, đánh xe nhanh lên, chúng ta hôm nay cần về sớm một chút."

40 cân mì sợi! Hắn cùng Đại Tráng, hai người thôi thì không thể làm hết được. Bằng không ngày mai cánh tay hắn cũng đừng mơ mà nhấc lên nổi.

"Đến ngay!" Đại Tráng cao giọng đáp ứng, điều khiển xe lừa chạy nhanh hơn.

Về đến nhà, Đường Viễn nhanh chóng đem nước cốt lẩu làm tốt, sau đó kêu Tô Nặc đi gọi Tô mẫu tới.

Hắn tính toán nếu muốn dựa vào cái này để kiếm tiền lâu dài, thì không thể giống như thu đồ ăn. Không phải cứ tay nghề tốt liền nhận, phải là người mà hắn có thể tin tưởng được.

Trong lúc đang đợi Tô mẫu tới đây, thì tiểu nhị của tiệm tạm hoá Vương Tưởng cũng đem một trăm cân bột mì cùng giấy dầu đưa đến. Phòng bếp liền tràn ngập những túi bột mì và đồ vật.

Không bao lâu, Tô Nặc liền cùng Tô mẫu đến, chẳng qua phía sau còn có Chu đại nương đi theo.

"Ui trời! Cái này......này......" Tô mẫu cùng Chu đại nương nhìn bột mì nhiều như vậy, cả kinh tròng mắt đều muốn rớt ra, trong miệng không tự chủ được mà lẩm nhẩm "Này phải bao nhiêu tiền a!"

Tô Nặc đi đến bên cạnh Đường Viễn, tay nắm vạt áo, cắn môi thấp giọng nói: "Thực xin lỗi Đường đại ca! Lúc ta về gọi nương thì Chu đại nương đang ở đó. Ta nói huynh muốn nhờ nương lại đây hỗ trợ, Đại nương nói cũng muốn lại đây, ta......ta không ngăn được nàng."

"Không có việc gì, liền tính hôm nay Chu đại nương không tới, ngày mai ta cũng muốn đi qua tìm nàng" Đường Viễn cũng không phải vì an ủi Tô Nặc mới nói vậy. Qua chuyện thu mua rau, Chu đại nương vẫn luôn đáng tin cậy. Nếu hắn muốn mời người, khẳng định cũng suy xét nàng.

"Nặc ca nhi đi qua kia đốt rơm làm chút nước tro đi, tựa như lúc trước ta dạy là được, nhớ phải cẩn thận chút. Làm xong thì xử lý tốt rồi mang nước tro lại đây là được."

Tô Nặc nghiêm túc gật đầu: "Đường đại ca yên tâm! Ta nhất định lặng lẽ làm, không cho người khác nhìn ra, ngay cả nương ta cũng sẽ không nói!"

"Tiểu Viễn, ngươi muốn chúng ta làm cái gì, ngươi cứ nói đi." Tô mẫu nhìn bột mì nhiều như vậy, không khỏi thúc giục mà hướng Đường Viễn nói.

"Là thế này, ta muốn làm 40 cân mì sợi, nhưng bọn ta chỉ có vài người thì sẽ làm không xong, cho nên muốn mời ngài đến giúp đỡ" Đường Viễn lại hướng Chu đại nương cười một cái "Bất quá nếu có thêm Chu đại nương cũng tới hỗ trợ, thì chúng ta liền làm càng nhanh."

"A ui! cái này đơn giản" Chu đại nương mấy ngày này dựa vào bán rau mà thu không ít tiền, đối với công việc của Đường Viễn cũng rất là nhiệt tình "Ngươi yên tâm, ta khẳng định làm thật tốt a!"

Đường Viễn đem một túi bột mì ra tới, cùng lúc đó thì Tô Nặc cũng bưng một chậu nước vàng nhạt tiến vào, đặt trên bàn.

"Bá mẫu, Chu đại nương! Mì sợ ta làm sẽ không giống như các loại mì sợi bình thường khác" Đường Viễn múc mấy chén bột mì, hướng Tô mẫu cùng Chu đại nương biểu thị một lần "Các ngài trước nhìn ta làm một lần."

Đường Viễn một bên động thủ một bên tinh tế mà giảng giải. Tô mẫu cùng Chu đại nương đều quen việc ở phòng bếp, xem một lần là có thể làm được. Chẳng qua vừa mới bắt đầu vẫn chưa nắm giữ tốt phân lượng của nước tro, nên hao tổn chút bột mì.

Hai người đều không rõ vì sao lại muốn cho thêm nước vàng nhạt. Đường Viễn cũng không giấu mà nói thẳng là bí phương, hai người nháy mắt không nói lời nào, nghiêm túc tiếp tục làm việc.

Còn Tô Nặc thì ở một bên xử lý và xiên đồ ăn, rốt cuộc thì cái này chính là sinh ý chủ yếu của bọn họ hiện tại, cũng không thể bỏ mặc được.

Có Tô mẫu cùng Chu đại nương hỗ trợ, Đường Viễn cùng Đại Tráng áp lực nhẹ đi rất nhiều. Nhưng làm mì sợi quá tốn sức, đến trời tối thì bốn người mới làm xong.

Đường Viễn giục bọn họ trở về nghỉ ngơi, còn bản thân thì nấu nồi nước lớn, đợi nước nóng thì bắt đầu nấu mì.

Sau khi nấu mì xong, Đường Viễn bỏ vào một cái ky lớn, đắp một miếng vải bổ dệt thưa lên trên.

Hắn mệt đến mức mắt mở không lên, tùy tiện rửa mặt một chút liền ngã nhào lên giường ngủ.

Chờ đến nửa đêm, cả người cuộn tròn do lạnh, bọc kín cái chăn không tính rắn chắc đến gắt gao.

Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Mùa thu đã tới rồi, mùa đông không xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play